“Ngu muội!”
Lão thầy bói Hoen nghe xong liền ngoác miệng chửi. Trong thế giới đấu thần, quỷ hồn loại này thực sự tồn tại, bất quá nó chỉ là do người dân ngu muội gọi vậy, mà trong mắt đấu thần thì quỷ hồn thật sự do ám hệ phản quang hệ mà trở thành âm linh.
Lục Lạc đứng trước cửa nghe thấy vậy, nói vào:.“Chẳng lẽ có âm linh đang bên trong chiếm cứ tháp cổ của thân muội ta? Tốt lắm, ta, Lục Lạc công chúa, thề trừ diệt âm linh hắc ám này cho chúng chết luôn! À, không, âm linh vốn chết rồi, phải nói là tịnh hóa bọn chúng!”
Loran đột nhiên xiết lấy tay Liễu Bích, hắn ta mặc dù là Thổ hệ võ sư, nhưng đối với con người ai mà lại không sợ một âm linh xuất hiện trước mắt, hắn dường như ý thức chỉ cần bên cạnh Liễu Bích là sẽ được bảo vệ. Mà Liễu Bích lại nhíu mày nhích lại gần người Mari, ý đồ tách Loran ra, nhưng không ngờ Mari một nữ sinh đang đứng nhìn xung quanh tháp cổ, nhìn thấy Liễu Bích, hai người đồng thời dựa vào nhau.
Quản gia nọ nói "quỷ" rồi âm trầm nhìn tân chủ nhân, Liễu Bích hờ hững: “Là nữ quỷ sao? À à, nếu thật sự có nữ quỷ vậy bắt lại xem sao, bối bối, con nói sao?”
“Bắt quỷ, bắt nữ quỷ! Thích thích, bối bối thích!”
Tiểu nữu kia không hề sợ hãi vỗ tay, đây là tiểu nữu gì đây?
“Nếu chủ nhân đã nói như vậy, vậy mời ngài cùng khách nhân của ngài đến đây!”
Đầu tiên người hầu dẫn Liễu Bích đi vào đại sảnh.
“Bất quá tòa tháp này đã thật lâu không có ai ở, chỉ có một mình ta ở chỗ này. Xin chủ nhân trước tiên nhìn xung quanh, ta đi thu dọn phòng cho ngài cùng chuẩn bị yến tiệc.”
Robin đột nhiên dừng chân, kéo lão thầy bói cười nói: “Mercury, các ngươi trước tiên ở bên trong thu dọn, ta cùng lão thầy bói đi ra ngoài tòa cổ tháp vẽ vời, hắc hắc, quỷ trong cổ tháp, đề tài nghệ thuật tầm cỡ nào đây!”
Nói xong, hắn cùng lão thầy bói đi ra cổ tháp, đặt giá vẽ bên bờ biển. Hoen thoải mái ngồi một bên, từ trong bao bố sau lưng lấy ra một bình rượu mạnh miệng uống một cái, chép miệng nói: “Lão đổ tử, theo sổ tay quy định du học của học viện, chúng ta hẳn là tới cảng Dan, ngươi sao lại mang mấy tiểu tử này tới cảng Ziline?”
Hắn cười lộ ra hàm răng vàng: “Cẩn thận các đệ tử kiện ngươi vi phạm giáo quy!”
“Hắc hắc! Cho nên ta đã ném quyển sổ tay đó xuống biển. Bọn họ sẽ không biết ta đã tự thay đổi hành trình cùng lộ tuyến, ít nhất trước khi trở lại trường học thì không biết.”
Họa bút trên tay Robin như múa, trong miệng lại cười nói: “Bây giờ, lữ trình của Mercury hoàn toàn do ta an bài, vậy không thú vị sao?”
“Hắc! Đích xác rất thú vị!” Lão thầy bói vui vẻ cười, hàm răng vàng trong bóng đêm có chút vô lương.
“Ta nói cho lão đổ tử ngươi nghe, như vậy là ngươi cố ý đưa các đệ tử tới tòa cổ tháp này sao?”
“Đúng vậy!”
Lão đổ tử ngừng bút nói với Hoen: “Ta cố ý đưa Mercury tới tòa cổ bảo này, ta muốn xem xem tiểu mỹ nhân của của chúng ta có thể lại cho chúng ta thấy một sự kinh hãi nữa không.”
“Tòa cổ tháp này có gì hay chứ? Khiến cho ngươi cảm thấy hứng thú?”
Robin đắc ý gật đầu, một cái cột tóc tung bay trong gió.
“Chúng xem trò vui là được. Ta cam đoan, tòa cổ tháp này thật sự vô cùng thú vị! Ây da, thật sự là đấu thần tại thượng! Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao, toà cổ tháp này cũng lạc vào tay Mercury… Khách khách, vận mệnh thánh nữ bắt đầu chuyển động bánh xe của nàng rồi sao?”
“Vận mệnh thánh nữ? Còn có bánh xe? Chuyện rắm chó như vậy mà ngươi có thể nói sao!”
Hai lão già này ở bên bờ biển trào phúng, nhìn qua, bọn họ đều rất vui vẻ. Còn Liễu Bích sau khi vào cổ tháp lại nhíu mày, nàng vừa vào cửa đã hiểu được tình huống có chút không tốt, loại cảm giác này đến từ những người trong bức họa trên vách tường đại sảnh.
Ngọn đèn màu đỏ đô, vách tường đen tối, hết thảy đều khiến cho đại sảnh của cổ tháp nhìn thật âm trầm, loại áp lực này không phải do những bức họa đó tạo ra, tất cả các bức họa mỹ nữ đều không hợp với phong cách của cổ tháp này.
Nữ tử trên mỹ nữ đồ không phải già khú, dung mạo tuyệt mỹ. Bất quá kỳ quái là, mỹ nữ trong họa mặc dù đều mặc trường bào của nữ tử rộng thùng thình, trên người mang thủ sức xa hoa nhưng các nàng nhìn qua cũng không có giống các quý tộc nữ tử nhu mì bình thường, ngược lại có vẻ khí khái bất phàm.
Lục Lạc liếc mắt nhìn mỹ nữ đồ trên tường, đi tới cuối hành lang của đại sảnh, nàng ta nói thầm: “Ta ghét nữ quỷ cao hơn ta!”
Mà Ruby lại mê mẩn đánh giá bức họa này, bọn họ cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường. Nhưng Liễu Bích lại cảm giác nữ tử trong bức họa như còn sống, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào mình. Đột nhiên, sau lưng Liễu Bích nổi lên một luồng âm phong thổi vào khiến nàng lạnh người.
“Ai?”
Liễu Bích nhanh chóng quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một bức họa trên trên tường ở sau lưng, trên bức họa vẽ một mỹ nữ tóc đỏ đang cười.
“Mercury, làm sao vậy? Nơi này không có người khác!” Loran nghi hoặc hỏi.
Mỹ nữ đang cười giờ phút này dưới ánh lửa xanh có chút quỷ dị.
“Có thể là một trận gió biển thổi vào!”
Liễu Bích đóng chặt cửa sổ, ý bảo Loran mấy người tùy ý du ngoạn trong cổ tháp của mình, sau đó ôm bối bối cùng Tinh Diện và Hoán Cốt vào trong.
“Có phát hiện gì không?”
Hoán cốt lắc đầu: “Ta không cảm nhận được hơi thở của âm linh. Nhưng… tòa cổ tháp này chắc chắn có gì đó quái lạ!”
Ánh mắt Liễu Bích nhìn về bối bối ở phía sau, tiểu nữu nhi lắc lắc đầu ngớ ngẩn. Nhưng lúc này Băng tuyết Tộc lại đột nhiên thấp giọng nói: “Chủ… chủ nhân, James ngửi thấy mùi… mùi máu tươi! Dám chắc là có rất nhiều người đã chết ở đây, không, hẳn là rất nhiều sinh linh đã tại đây….”
Liễu Bích đưa tay ngọc sờ vào đôi gò má, gật gật đầu.
“Hắc, Mercury muội muội than ái! Mau tới đây,