Ra khỏi cổ tháp, hướng về phía nam đi tầm vài dặm lộ trình, ở đây có một thôn đánh cá đã thành phế khu. Thôn này rất nhỏ, từ trái sang phải nhà cửa đổ nát, nó trước kia cũng có hơn trăm thôn dân sinh sống, bất quá lúc này cả thôn đầy cỏ dại, bụi rậm dày đặc, đường nhỏ hoang vu, vừa nhìn liền biết thật lâu không có ai sống ở đây.
Xa xa nhìn vào ngư thôn, Robin thở dài: "Ai, đây là chuyện tốt mà bọn Nhám Ngư đáng chết làm, các thôn dân ở đây vốn sinh sống nhờ biển nhưng sau khi Nhám Ngư đến đây bọn họ đã bị ăn thịt, chỉ có thể bỏ lại gia viên của mình tứ tán tha hương, dời vào trong lục địa sống...."
Lục Lạc - Thất Minh tộc đi theo sau mọi người, nghe vậy nói: "Robin giáo thụ, Nhám Ngư đáng chết thật quá ghê tởm, bọn họ ở đâu? Ta lập tức gϊếŧ chết bọn họ!"
"Đừng nóng vội, Nhám Ngư sẽ chủ động tìm tới!" Robin cười hắc hắc giơ một cái lồng sắt, trong lồng còn có thịt gà được hắn lấy từ phòng bếp của cổ tháp.
"Nhám Ngư thích nhất mùi máu tươi, dùng thứ này có thể dẫn bọn chúng tới."
Robin cùng Hoen bò lên trên một thân cây, sau đó dưới tàng cây vẽ một vòng phấn gì đó, hắn cười nói: "Buster tiên sinh cùng Lucy, Nhám Ngư cường tráng nhất bất quá là trình độ nhất cấp đấu sĩ, nhóm đệ tử này hoàn toàn có thể ứng phó, hai người lên đây xem náo nhiệt đi, để cho các đệ tử rèn luyện một chút! Thuận tiện... thuận tiện bảo vệ chúng ta!"
Hoán Cốt nhìn thoáng qua Liễu Bích, thấp giọng nói: "Tiểu thư, Robin nói phi thường có đạo lý, ta và Tinh Diện sẽ không làm phiền người, Nhám Ngư quả thật là thứ thích hợp nhất cho người luyện công."
"Ừm, kinh nghiệm thực chiến của ta đích xác rất thiếu, nên luyện một chút, Tinh Diện ôm bối bối cùng James lên cây, có thể lưu tâm để ý an toàn của ta một chút."
Robin đứng trên cây, hắn nắm lấy con gà trong lồng, gà kêu "quác quác", bọn họ tạo nên vài miệng vết thương trên nó rồi đột nhiên ném ra xa.
"Các học sinh thân ái, căn cứ tư liệu của du học biến lục, nơi này có một bộ lạc ba trăm Nhám Ngư, các ngươi là tam cấp một người có thể gϊếŧ sáu mươi tên, hoàn toàn có thể dễ dàng ứng phó! Tốt lắm, chuẩn bị bắt đầu rèn luyện, nhớ kỹ, mười Nhám Ngư một học phần, mà học phần du học sinh cho học sinh bên ngoài ảnh hưởng đến tiền bạc cho việc học tiếp của các ngươi."
Trong không khí bốc lên mùi máu tươi.
"Xạc!"
Ngoài khơi cách ngư thôn không xa truyền đến tiếng kêu của người cá, hơn mười tên Nhám Ngư đi bằng hai chân, chi trên cường tráng, còn có miệng khổng lồ với hàm răng sắc bén. Liễu Bích trong lòng cảm thấy một cỗ áp bức.
Loại áp lực này khiến cho nàng cảm thấy tim đập nhanh hơn, Liễu Bích bắt đầu hưng phấn.
"Một, hai, ba... ha ha, mười bốn! Các bạn học sinh, ta động thủ trước!"
Lục Lạc quát to một tiếng liền lấy hỏa cung như lúc đầu, quát lớn: "Viêm!"
Lời ả còn chưa dứt thì Phong hệ đấu sư Ruby béo ú, đã nhanh chóng đưa ra Chấn Vũ búa ra tiến đến.
Loran cùng Mari trong nháy mắt cũng động, lúc này có thể thấy, bốn vị đồng học đột nhiên cảm thấy sắc trời có chút ảm đạm. Gió thổi nhè nhẹ qua bờ biển, tiếp đó, trên mặt biển đột ngột xuất hiện một vài hoa tuyết, tuyết ti trắng xóa khắp trời xuất hiện. Tuyết trắng mong manh dịu dàng chạm vào mặt, trong nháy mắt làm mê li tầm nhìn của mọi người. Tuyết ti trắng xóa bay nhẹ nhàng xoay tròn bên một nhân ảnh có một chiếc trường bào bó sát màu trắng tinh khiết, còn có một trường phát màu lam phiêu dật trong không trung, từng lọn tóc tung bay phiêu dật.
Một chiếc gương nhỏ, được đính xung quanh hàng trăm viên đá saphier, ẩn hiện một khuôn mặt kiều diễm, làn da trắng diễm lệ phi thường, mặt kính vừa lóe, thể hiện bên trong một nền trời đầy mưa tuyết. Tuyết ti trắng tinh hóa thành vô số mũi tên băng, xuyên qua thân thể Nhám Ngư.
Như mây trắng, trong tuyết có lệ, trong lệ huyết bay.
"Phóc phóc", trong tuyết trắng bắn lên màu đỏ của máu.
Tuyết tan, Liễu Bích đứng trên bờ biển đầy tuyết và máu, chậm rãi thu hồi thánh khí kính, theo đó mười bảy thi thể Nhám Ngư ngã xuống, nàng mỉm cười nói: "Đây là thủy hệ - băng chiến kỹ do ta tạo ra, Tuyết Vũ (mưa tuyết)! Mặc dù còn chưa hoàn thiện nhưng trong nháy mắt có thể đánh gục mười mấy Nhám Ngư, ta sẽ cố gắng tạo thêm một ít khả năng từ Mộc hệ để giảm năng lực do kỹ năng thủy hệ này!"
Vẻ mặt Liễu Bích mặc dù bình thản, bất quá trong lòng lại đắc ý. Tuyết bay ti tuyết, áo trắng, tóc dài phiêu dật bay trong gió, lăng kính gϊếŧ địch trong nháy mắt, hình tượng mị hoặc này kết hợp với khuôn mặt của Mercury....thì phi thường thật...
Bao nhiêu đây đủ làm ai phát điên đây? Kiếp trước ta có được dung mạo này sao, lúc trước ta, bỉ ổi, hèn mọn không có được hình dáng này!
Loran nhìn Liễu Bích từ trên không trung từ từ nhẹ nhàng kiều diễm đáp xuống, trên người không dính một chút sắc huyết nào, sắc mặt có chút... kỳ lạ: "Mercury, bí kỹ của ngươi rất đẹp, tuyết ti (hoa tuyết) đẹp, lăng kính đẹp, người cũng rất mỹ lệ, thật sự là quá hoàn mỹ...."
"Ồ, Mercury bạn học bí kỹ của ngươi đích xác rất cao minh, nhưng, ngươi cũng phải lưu lại cho mấy người chúng ta học phần chứ."
Lục Lạc oán hận, đột nhiên, ả chỉ ngoài khơi hô lớn: "Hắc, lại tới thiệt nhiều, các học sinh mau lên, đừng để cho Mercury muội ấy gϊếŧ hết!"
Một đám Nhám Ngư lại từ dưới biển tiến đến, bọn họ rất tráng kiện, vừa lên tựa hồ đối với đồng bào bị gϊếŧ không chút động tâm, ngược lại trực tiếp đánh về phía các Nhám Ngư đã chết, sau đó mở ra miệng rộng đỏ lòm nhanh chóng ăn hết thi thể đồng loại.
Quả thực so với dã thú còn thú tính nhiều hơn, ngay cả đồng loại của mình cũng không có chút tình cảm!
Thấy tình hình này, vốn Loran cùng Mari có chút nương tay cũng phát động toàn lực. Nhưng tình huống dần dần không tốt.
Nhám Ngư ngày càng nhiều, tựa hồ gϊếŧ không hết, càng ngày lại càng gia tăng!
Loran đầu tiên thở ra một hơi nặng nhọc, mà Liễu Bích cũng lén dùng khí tức Bách sắc chăm bón thêm phần đấu khí đã mất nhiều. Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại tới nhiều như vậy?
Trong chốc lát, lại có một đợt hơn ba trăm Nhám Ngư lao tới bao vây đám đông nữ sinh. Đây là rèn luyện sao? Không phải nói chỉ có ba trăm thôi sao?
Trên cây, Hoán cốt cũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Robin: "Đây là địa điểm rèn luyện mà ngươi chọn sao? Tư liệu của ngươi rắm thối sao? Nhám Ngư ở đây thật là nhiều quá?"
Hắn có chút lo lắng, chủng tộc Nhám Ngư này cực kỳ đặc thù, bọn chúng khi ẩn trong biển thì mùi giống như là các loại cá, hơn nữa bọn chúng không có đấu khí, nếu các đấu thần không am hiểu thủy hệ rất khó phát hiện trong biển có bao nhiêu Nhám Ngư. Ngày trước Severos phong hào đấu thần cũng là dùng bí kỹ thủy hệ mới phát hiện ra Nhám Ngư gián điệp giám sát Peneros.
Tinh Diện xoay người nhìn vào đám học sinh có vẻ đang rất khốn đốn.
Cho dù là cửu cấp đấu thần như Hoán Cốt cũng không biết rốt cục trong biển ẩn nấp bao nhiêu Nhám Ngư.
"Há há, tình báo sai rồi, sai lầm rồi!"
Robin cười hề hề: "Sao có nhiều Nhám Ngư như vậy? Ta nhớ kỹ trong du học lục thư, nơi này nhiều nhất có ba trăm Nhám Ngư!"
Quên đi, du học cầm tay đã bị ngươi vứt đi, tình huống nơi này căn bản là không có trong sách! Lão thầy bói âm thầm khinh bỉ nhìn Robin.
Đáng chết, Nhám Ngư nhiều lắm, Robin nổi điên rồi? Sao lại chọn một địa điểm rèn luyện như vậy? Liễu Bích đã gϊếŧ rất nhiều, nàng quay đầu lại nhìn Robin trên cây, quát: "Lão đổ tử, ngươi dám "chơi" chúng ta?"
Lúc này thì, Ào! Ào! Ngoài khơi nổi sóng lên, tiếp đó, một cột nước phóng lên cao, trên cột nước có một bóng người hùng tráng cao lớn đứng vững vàng, cũng là một Nhám Ngư, bất quá thân thể của hắn hình như xung quanh có vô số lân phiến.
"Các ngươi dám gϊếŧ con cháu ta! CÒN KHÔNG MAU đền mạng!"
Mari kinh hô: "Nhám Ngư Vương! Đây là dị thú lục cấp mà chúng ta không có khả năng đối đầu!"
Ngư vương nọ đi lên bờ biển, hắn thẳng một đường đi tới nháy mắt đã tới trước mặt bọn người Liễu Bích, Nhám Ngư đều lách mình tránh đường, hắn giận dữ hét: "Các ngươi dám gϊếŧ nhiều con cháu của ta như vậy sao? Chịu chết đi!"
Các học sinh đồng thời biến sắc, Mari lùi tới bên Liễu Bích, quay đầu nhìn lại Robin ở trên cây.
"Mercury, làm sao bây giờ?"
Mari sắc mặt tái nhợt lặng lẽ đứng bên Liễu Bích, mà Ruby cùng Lục Lạc đều điên cuồng chửi rủa.
Mẹ nó, không phải nói chỉ gϊếŧ một ít Nhám Ngư bình thường sao? Tại sao lại gặp phải Nhám Ngư vương phi thường cường đại này?
Xong hết rồi! Theo một tiếng rống của Nhám Ngư vương, tâm của bọn họ chìm vào đáy cốc.
"Chết hết đi!" Nhám Ngư vương giơ cao cánh tay hét lớn.
Liễu Bích phẫn hận liếc mắt nhìn Robin đang xem nhiệt náo ở trên cây, nàng xoay người liếc nhìn Nhám Ngư vương, đột nhiên chửi: "Ngu muội!"
"Ngu muội sao?" Nhám Ngư vương sửng sốt.
"Đúng vậy, ngu muội một cách quá sốc nổi." Liễu Bích nói.
Nhám Ngư vương giận dữ, không đợi hắn quát lớn, đột nhiên, sau gáy hắn tóe