Chả nhẽ nói ăn thịt rồng có thể có thần uy to thế sao, lại có thể thông hiểu ngôn ngữ nhân loại? Con heo này bịa chuyện sao? Nhưng sao lại có chuyện này?
Đón tiếp ánh mắt nghi hoặc của Liễu Bích, Henry thật thà nói: “Vị mỹ nữ này, mặc dù ta là tù binh của ngươi, nhưng, xin cho ta sự kiêu hãnh thật sự ta đã ăn thịt rồng, xin không hoài nghi lời nói của ta, nếu không, ngươi chính là đang sỉ nhục Fiona nữ thần.”
Tinh Diện nói nhỏ: “Tiểu thư, trên người con sâm bỉ trư này nhất định xảy ra biến hóa kỳ diệu gì đó, nếu có thể xác định lời nó nói là thật, vậy có lẽ con ác long nó ăn, hồn tinh có gì đó đặc biệt, vì khi các loài thú ăn thịt lẫn nhau không thể hấp thụ uy lực của loài thú đó được.”
“Này quả thực ta đã ăn ác long, so với thịt bình thường cũng không có gì khác nhau, ngươi sao lại biết ta ăn thịt rồng lại không cổ quái gì xuất hiện, chẳng lẽ các người đã được nếm qua sao?” Henry kinh ngạc hỏi.
Hoán Cốt trừng mắt với nó: “Bởi vì ta và những người trong thánh hội đã từng ăn thịt rồng, và nói cho ngươi loài rồng đó là Kim Chúc Long Cự (Rồng có da như thép)! Nhưng ngoại trừ thân thể có chút ít cường hóa, nhưng không có gì hơn nữa.”
“Cái gì? Ngươi đã từng ăn thịt rồng sao?”
Trong lúc này, ngoài thức ăn ra thì đối với bất kỳ chuyện gì Henry cũng không quan tâm đến, hắn có vẻ đần độn, ít lâu sau, nó đột nhiên phát hiện nhóm mạo hiểm này có chút bất đồng với các nhóm khác “Trời ạ, vừa rồi là chuyện gì nhỉ? Lục cấp ngoài có thấy ta cũng run rẩy bỏ chạy, nhân loại thất cấp cũng không dám nhìn mặt ta, vậy hắn ít nhất cũng là bát cấp sao?.”
Còn có, tiểu tử rắm thúi vừa rồi hoàn toàn không bị cường đại khí thế uy áp, đánh bại mình, hắn cũng tuyệt đối không phải tiểu hài tử bình thường của nhân loại! Tiểu hài thật khủng bố, mặc dù khí lực của hắn dường như không có. Nhất, nhất là, nơi này còn có một Băng Tuyết Tộc, nhát gan như Băng Tuyết Tộc từ khi nào lại dám tiến vào rừng sương nơi chỉ có ngoài tứ cấp ma thú? Henry nhìn lại James, tiếp đó, nó lại nổi lên một ý niệm trong đầu.
Chuyện gì đây? Ta lúc trước, quả thật mơ hồ không minh bạch, nhưng giờ lại có suy tư trong đầu? Quên đi, không suy nghĩ nữa, mình có ý nghiệp lớn lao, không nên quan tâm việc nhỏ này. Mà vì ước mơ, ta không thể chết! Henry nhìn James, cười hề hề nói: “Băng Tuyết Tộc huynh đệ, chúng ta là hàng xóm cả ngàn năm, vốn sinh ra đã có họ hàng! Từ điểm này mà nói, chúng ta có thể xưng là đồng hương! Chẳng lẽ ngươi muốn thấy đồng hương của ngươi, bạn tốt của ngươi… cầu tình xin chủ nhân ngươi tha ta một mạng được không?”
“James, hắn và ngươi là có quan hệ?” Liễu Bích hỏi.
“Chủ nhân, sâm bỉ trư trong sâm tộc được xưng là Băng tuyết trư, giống như Băng Tuyết Tộc chúng ta, quả thật có từ một nhánh phát sinh, nhưng băng tuyết trư lại chia thành nhiều nhánh khác nhau, đến khi sâm bỉ trư xuất hiện, chúng sống ở các hồ nhỏ ở các ám nguyên, nhưng chúng ta có thể xưng là đồng hương.” Tiếp đó, James trừng mắt liếc nhìn Henry: “Nhưng chủ nhân, con sâm bỉ trư đáng chết này dám hù dọa người, chủ nhân cao quý, hắn đáng chết! Ngài không cần đối với ta. Ta chính là trung thần của chủ nhân suốt đời, ta tới diệt hắn…”
James lấy ra một cái chảo bạc, cầm cán chảo đi tới, sát khí có, hắn đi hướng đến con heo mập. (Cái chảo bạc này chính là dụng cụ phòng thân, kiêm luôn việc làm cái vali chứa đồ của James) Không biết từ lúc nào, Băng Tuyết Tộc xấu xa cư nhiên lại dám gϊếŧ một kẻ một người có khí thế của rồng.
“Này này, Băng Tuyết Tộc, ngươi muốn làm gì ta?” Henry nóng nảy, hắn phát hiện James lão đồng hương này căn bản là không xong rồi, vội vã quay đầu nhìn Liễu Bích, van nài: “Băng tuyết tộc hảo hữu, à không dũng sĩ các hạ, ngài không nên đối xử ta như bình thường như vậy chứ, ta là người đã từng ăn thịt rồng đó, ngài…”
“Câm mồm.” James quát lên.
Henry lập tức ngậm miệng, không dám chọc giận dũng sĩ Băng Tuyết Tộc "hung hãn". Dũng sĩ Băng Tuyết Tộc "hung hãn" quay đầu lại, lè lưỡi nhìn Liễu Bích: “Chủ nhân, ta xin đợi chỉ thị của người.”
Liễu Bích hỏi Hoán Cốt: “Phì trư này xử lý sao đây? Cho ta ý kiến?”
Hoán Cốt nghiêng mình nói: “Tiểu thư, khí tức của con phì trư này vô cùng quái dị, ta nghĩ, xương cốt nó rất có ích cho công việc của ta, người cho ta một cái đầu là đủ?”
“Cái gì? Ngươi? Không hay? Không nên..” Henry cuống quít: “Ta là thần tộc trong trư tộc, ta không thể chết.”
“Hay là tiểu thư cho ta phô diễn kĩ năng lấy da mông chuyển lên miệng hắn nhỉ? Ta muốn xem sâm bỉ trư nhưng lại không có mõm heo thì thế nào?” Tinh Diện cười ha ha.
Liễu Bích lấy tay đặt lên gò má, trong lòng thầm nghĩ, "phì trư có thần uy, thú vị, dùng hắn làm đồ dọa trẻ con thật thú vị".
"Hai ngươi cho ta ý kiến về khí tức của nó."
Hoán Cốt hiển nhiên có ý tứ không tốt nói: “Chỉ nói về khí thế, hắn có uy long của thần long hắc ám tộc, hơn nữa là ác long màu đen! Uy thế này rất cao, nếu có tập trung các thánh đồ ở đây, nó có thể tựa hồ bằng sức mạnh của Cư Nha và Bác Bì hợp tác, hơn nữa hết sức khí thế, vừa rồi nó có thể che đi nhãn lực của ta.”
Tinh Diện bổ sung: “Bất quá, mặc dù hắn có uy thế của đỉnh phong cửu cấp thánh thú, nhưng thực lực chính thức… một chân của James cũng đủ gϊếŧ hắn.”
Liễu Bích cười nhẹ, nụ cười nham hiểm xuất hiện. Tiến lên hỏi Henry: “Nếu ta không gϊếŧ ngươi, ta hỏi ngươi ta nên làm gì?”
“Người không gϊếŧ ta, ta sẽ cầu chúc lời tốt đến ngài với nữ thần Fiona.” Con mắt Henry sáng ngời, lớn tiếng nói.
“Con heo đần độn.” Liễu Bích lại thay đổi một loại phương phát tra vấn khác: “Ta không làm những chuyện không có mục đích có lợi. Thả ngươi, ta có chỗ tốt gì?”
Lúc này đây Henry xem như hiểu được: “Ngươi muốn sự trung thành của ta sao? A, không, ta là một sâm bỉ trư có khát vọng, sẽ không tùy tiện… cái gì cơ, Băng Tuyết Tộc, ta mới phát hiện, ngươi sao lại mặc trang phục quý tộc chứ? Chẳng lẽ ngươi không sợ nhân loại gϊếŧ ngươi cướp tiền sao?”
Hắn đúng là đần độn.
“Trời ạ, thế giới bên ngoài nhất định rất loạn, Băng Tuyết Tộc lại đi chung với nhân loại, lại mặc trang phục quý tộc.” Henry kêu to.
“Câm mồm!” James tức giận đánh ngã Henry: “Ngươi đang sỉ nhục ta sao? Sỉ nhục một quản gia của chủ nhân tôn quý.”
Henry bị cái chảo bạc đánh lên đầu mơ hồ: “Cái gì? Ngươi có thể làm quản gia cho quý tộc… à đương nhiên đối với ngài thì rất đúng phải vậy, thưa dũng sĩ.”
James đắc ý bĩu môi, chân run lên, đưa cái cán chảo qua khỏi đầu: “Phì trư, chú ý ngữ khí của ngươi, ta không có phải Băng Tuyết Tộc bình thường, ta là một quản gia quý tộc mỗi tháng lương của ta là một hồng xu, chủ nhân đối đãi với ta rất tốt.”
( hồng ngọc – hồng xu – hoàng xu – bạch xu – tỉ lệ là 1:100 ta nhắc cho các nàng nhớ
Bạch xu là loại xu cho người ăn mày hay giai cấp nghèo hèn nhất. Hoàng xu là dành cho trao đổi thương phẩm nhanh gọn được gọi là kim tiền. Còn hồng xu là giai cấp trung lưu thường dùng. Cuối cùng là hồng ngọc, giá trị cao nhất, thường dùng cho quý tộc.)
“Một… là… ây da… là một trăm hoàng xu? Vậy có thể mua bao nhiêu thủy thố và a nặc ngư cơ chứ?” Henry đời này còn chưa cầm qua mười hoàng xu, thật là hết cả hồn.
“Phì trư, ngươi lại sỉ nhục ta sao?! Thức ăn thấp kém đó sao có thể đưa lên bàn cho một vị quý tộc ăn chứ!? Ta bây giờ một ngày ăn ba buổi, ban đêm cũng có thể ăn một lần tráng miệng, là tiêu chuẩn phú gia đặc cách theo quy cách quý tộc. Làm quản gia của chủ nhân thánh lương, cường đại vô cùng, thiên sứ đại thiện, ta không thể ăn thức ăn hạ đẳng, loại mùi vị đó quá ti tiện.”
Ực, phì trư nuốt nước bọt hai cái: “Ngươi một ngày ăn ba lần, còn có một bữa đêm sao?”
“Ừ như vậy cũng chưa chắc, thường mỗi ngày, trong lúc ăn, ta ăn tương đối ít, bởi vì bữa ăn chính của quý tộc là bò nướng là thịt của Mẫu Ngưu Cao (vú bò mẹ), ta nếu ăn nhiều cơm quá thì không thể thưởng thức bò nướng! vậy thì không phải là quý tộc chân chính.” James nói rất chăm chú.
“Fiona tại thượng, từ lúc nào Băng Tuyết Tộc các ngươi có thể được sống trong mộng ước của ta như thế chứ? Ta cũng muốn như dũng sĩ Băng Tuyết Tộc ngài thụ hưởng cuộc sống