Chỉ thấy trong đám tai dân, không biết từ lúc nào có mười mấy người quần áo màu mè, ục ịch, mấy đống thịt này vừa nhìn đã biết không phải tai dân, hiện tại bọn chúng đang xông vào những nạn dân.
Hơn nữa bọn chúng không hướng về những binh lính đang phát hoàng xu mà xông vào những nạn dân.
Bọn thuế xã hội đen đây mà!
Mẹ kiếp, nạn dân mà cũng thu thuế, như vậy thì làm gì còn đạo lý nữa? Liễu Bích có vài phần hỏa khí.
Lúc này có một tên béo kêu lên: "Hắc, ngươi, ngươi đừng cố dấu bạch xu nữa, đây là tiền thuế của ta!"
Người bị hắn nói là một phụ nữ trẻ, tay đang ôm một đứa trẻ con không quần áo, nàng đang van xin: "Bá tước khoan hồng , thảo dân đã không có nhà, chồng thảo dân cũng đã chết trong trận thủy tai, xin ngài để lại cho thảo dân vài bạch xu này để ta nuôi sống đứa nhỏ, ngài cũng biết một đứa trẻ không thể ngày nào cũng ăn bánh mì cũ đen được."
Nói xong nàng quỳ xuống, đứa nhỏ trong ngực cũng khóc "oa, oa".
"Không, ta là quan thuế đến đây để thu thuế!" Ánh mắt tên bá tước nhìn người đàn bà đáng thương lạnh như băng, tiện dân đóng thuế là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa trang viên của chính hắn cũng bị hủy hoại, phải thu một khoản thuế lớn để bù đắp lại tổn thất.
Hắn hừ một tiếng, lại thúc giục người đàn bà, "Ngươi chống lại người thu thuế à?"
"Tiện dân không dám..."
Tai dân chung quanh không thể chịu nổi nữa, có người phẫn nộ nói: "Bá tước đại nhân, khoản tiền này chúng tôi còn phải dùng để xây dựng lại nhà cửa."
"Ta cũng cần tiền để xây dựng lại nhà cửa!" Bá tước ục ịch hét lớn.
"Ngươi mà cũng phải trùng kiến lại trang viên? Trướng bồng của ngươi ở bở biển phía nam làm bằng pha lê xanh, cần trùng kiến thì phải cần bao nhiêu mới đủ?"
Tai dân nhất thời phẫn nộ, một số người vừa nãy đã nộp thuế cho quý tộc cũng hô to: "Đại nhân, chúng tôi cần xây dựng lại nhà cửa."
Những nạn dân phẫn nộ vây quanh vị bá tước mập mạp.
"Các ngươi muốn làm phản sao? Hừ!" Bá tước lùi lại mấy bước, liếc mắt về phía mấy người lính ở phía sau nạn dân, lạnh lùng cười.
Cạch!
Binh lính gõ kích trên tay vào thuẫn, nạn dân thấy tình hình như thế đành buồn bã cúi đầu giải tán. Bọn họ chỉ là bình dân, không dám kháng lệnh quý tộc.
Có một số tai dân gan lớn liếc mắt dữ tợn, trong lòng nổi lên ý nghĩ, có lẽ, chỉ là có lẽ, nếu không phải vì bánh mì đen mỗi ngày, hắn có thể liều mạng với tên bá tước này.
Nếu không phải mỗi ngày có bánh mì đen để ăn, bọn họ đã không giữ nổi tính mạng a.
Liễu Bích đã thấy mọi chuyện, tên khốn khiếp này! Tiền thế, Liễu Bích đi ăn xin khi còn nhỏ không ít lần bị người ta khi dễ, hiện tại thấy cảnh này, nàng cũng bốc khói.
Đi tới cạnh Zinne, Liễu Bích thấp giọng: "Thúc thúc, tên này là ai?"
Zinne cũng thấy cảnh này, không ngờ vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, thậm chí Toya đứng một bên dù có vài phần không đành lòng nhưng cũng không phẫn nộ. Bọn họ đều là quý tộc, sự tình này trong mắt bọn họ là việc bình thường.
"Bọn họ cũng là tai dân!"
"Bọn họ là tai dân?"
"Đúng vậy, nhà cửa của bọn họ cũng bị hủy hoại trong trận thủy tai, bọn họ là "quý tộc gặp nguy"." Zinne bình thản nói.
"Ngươi muốn hỏi về việc thu thuế của bọn họ chứ gì? Tam tiểu thư, đây là đế quốc pháp luật cho phép, bọn họ có thể quy định thuế của dân trên lãnh địa của mình. Ta mặc dù không quen nhìn hành vi của bọn họ, nhưng pháp luật đã quy định rồi, bọn họ có thể tuyên bố bên trong lãnh địa của mình thuế suất là một trăm phần trăm, cũng chính là toàn bộ, cũng hoàn toàn có thể, dưới sự bảo vệ của pháp luật, bọn họ có thể giảm số tiền cấp cho tai dân của ngươi."
Trong lòng Liễu Bích bốc lên một cỗ tà hỏa, lũ hỗn đản này không phải đang làm giảm thiện sự của nàng hay sao? Pháp luật lại quy định bọn họ hoàn toàn có quyền làm như vậy, Liễu Bích không có tư cách can thiệp vào.
Liễu Bích không cam lòng, tiền thế tu luyện thành một thân bản lĩnh đạo tặc, nàng không dễ dàng buông tha kẻ giàu có nào dám xúc phạm nàng!
Hiện tại, tai dân đang giúp nàng tu luyện Bách Sắc Hoa thần công, bọn chúng lại thu thuế, không phải là cắt đứt thiện sự của nàng sao?
Nghĩ ngợi một lúc, Liễu Bích mỉm cười, pháp luật không thể khống chế đám hỗn đản này, vì vậy nàng phải dùng thủ đoạn.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh tên bá tước đang thu thuế, mỉm cười nói: "Ai, bá tước tôn quý, ta muốn hỏi tên ngài là gì? Ngài sống ở đây à?"
"Đấu thần phù hộ, nàng là hậu duệ của thần, không cần phải gọi ta là bá tước, gọi ta là Oxe là được!" Oxe vừa thấy Liễu Bích là hậu duệ của thần, quý tộc trong quý tộc, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười.
"Ồ không, ta và bằng hữu không thể ở nơi bẩn thỉu thế này được, ta và bằng hữu ở phía nam, ở bờ biển cách đây năm dặm, kia, chính là nơi đó!" Hắn chỉ về một hướng: "Vừa nãy, người hầu nói cho ta biết ngài đến cứu trợ thiên tai nên ta đến xem."
Liễu Bích nhìn về phía nam, ở cách đó năm, sáu dặm là bờ biển, có thể mơ hồ thấy được một doanh địa xa hoa khi so sánh với chỗ ở của nạn dân. Có vẻ đấy là nhà nghỉ ven biển của tên này.
Liễu Bích lửa giận cao thêm một tầng,