Ánh mắt Liễu Bích đảo nhanh chóng, mới một khắc trước Sophie còn nổi điên hét lên, vậy mà mới liếc nhìn nàng một cái đã lập tức thay đổi thái độ.
Chẳng lẽ bộ dạng của mình nhìn thuận mắt vậy sao? Liễu Bích mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Sophie tiên sinh, từ ngày từ biệt ta..."
Sophie cầm một nắm đất quăng vào ngực Liễu Bích, mặc dù như không dùng lực gì nhưng cỏ vẫn chui vào ngực nàng.
"Nói chuyện thì nên đi vào trọng tâm, còn không thì biến đi cho khuất mất!"
Liễu Bích phì môi, nhún vai cười nói: "Tốt lắm, vậy ta nói thẳng, ta nhớ Tio nên muốn gặp nàng ta vài ngày."
"Cho phép."
Nghe Sophie đáp ứng, Liễu Bích mừng rỡ, nhưng sau đó nàng nói tiếp: "Bất quá ta nói cho ngươi biết, Tio đang tiến hành một khóa huấn luyện đặc biệt, nếu ngươi cắt đứt thì sau này đừng hối hận."
Liễu Bích cười cứng đờ ra, nàng vốn muốn có Tio bên người, dù có gặp phiền toái gì thì Sophie chắn chắn sẽ cứu Tio, như vậy hai người sẽ không gặp nguy hiểm gì. Có điều bây giờ nghĩ lại Liễu Bích thấy mình suy nghĩ không chu toàn, đấy là bởi vì nếu vì sự tình này trì hoãn huấn luyện của Tio, sau này tiến bộ sẽ có vấn đề.
Dù sao Tio cũng là võ thần tùy tùng của mình sau này, thực lực nàng thế nào trực tiếp quan hệ đến thế lực của mình trong tương lai.
Nên đầu tư lâu dài hay cứ trước mắt giải quyết nguy cơ?
Liễu Bích suy nghĩ một chút, tham tâm nói: "Vậy ngài có thể cùng Tio đến chỗ ta vài ngày không? Cũng là để ta cảm tạ giáo ân của ngài với Tio."
"Tốt, sư phụ à, chúng ta đến nơi của tiểu thư đi!" Tio cuống quýt gật đầu.
Sophie không nhịn được liếc nhìn Liễu Bích một cái, hỏi: "Tiểu nữu kia, ngươi nói nhiều điều thế rốt cuộc chỉ để mời ta, đúng không?"
Bà ta quỵ xuống, chạm vào đùi Liễu Bích nói: "Tiểu nữu, gần đây ngươi gặp phải chuyện phiền toái nên muốn nhờ ta bảo vệ ngươi, đúng không?"
Liễu Bích nghiêm mặt, trong lòng thầm nghĩ cao nhân này quả nhiên không dễ lừa, Sophie phân tích thật nhanh chóng tuyệt không phải người thần kinh bất bình thường làm được.
Sophie đánh giá Liễu Bích, nhất là nhìn lại đồ án song thiết câu trên đùi nàng một chút, đột nhiên nói: "Ta có mắc nợ một người. Tiểu nữu, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi phải trả lời ta một vấn đề."
Liễu Bích với câu đầu tiên Sophie vừa nói mờ mịt không hiểu, câu sau nàng nghe được liền vội vã nói: "Người cứ nói."
"Lời thề đấu thần của ngươi là gì?"
Liễu Bích nghiêm mặt nói: "Trên thế gian này còn người nghèo đói, khổ cực thì sẽ còn ta bảo vệ họ."
Sophie bịt mũi, lắc đầu nói: "Thúi quá, ngươi đang tính lừa ai đấy?"
Liễu Bích cười khổ, nàng học làm đấu thần mục đích hoàn toàn là vì những lời này, mặc dù xuất phát điểm có chút tà ác nhưng mục đích thì không sai.
"Quên đi, ta hỏi câu khác, nếu địch nhân vây quanh ngươi, ngươi sẽ chiến đấu đến chết hay đầu hàng nhận thua, nói thật đi đừng gạt ta."
Nói thật sao? Liễu Bích bĩu môi nói: "Đồi thì còn đó, đất cũng không biến đi, ta sẽ chờ cơ hội mà gặt cỏ."
"Hắc, đáp án này thật sự là..." Sophie nhếch miệng cười, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: "Đấu Pháp ngũ kỷ luật ngươi đã quên? Lâm chiến không lùi, cường địch không tránh, vào cửa tử quyết sống chết, chết chứ không hàng, nam nữ đều bình quyền."
Liễu Bích cười nói: "Lưu lại tính mệnh mình để báo thù có tốt hơn hay là để người dưng báo thù dùm mình?"
"Ha ha!" Sophie ngửa mặt lên trời cười rộ lên.
"Ngươi nói đúng, lưu lại tính mệnh để tự báo thù." Nói xong hắn vỗ vào lưng Liễu Bích, một cỗ khí pháp ép tới khiến Liễu Bích không chống đỡ nổi liền quỳ thụp xuống.
Sophie cắn vào đầu ngón tay trích huyết lên trán Liễu Bích, nói: "Ngươi bây giờ có thể đi, nếu có kẻ nào đến tìm ngươi gây chuyện thì có thể nói tên ta ra, bảo rằng ngươi là đệ tử kí danh của Sophie ta."
Liễu Bích mừng rỡ, đệ tử kí danh có nhiều cái lợi, đó là không cần đập đầu bái sư, không cần gọi sư phụ, không cần