Liễu Bích dọc theo Vô Lượng Hà đi trở về túc xá, suốt đường đi nàng không ngừng nhíu mày.
Ngày ba tháng hai dám chắc sẽ có một đại sự kiện diễn ra, cái này không phải là điều nàng quan tâm nhất, cái Liễu Bích lo lắng chính là kế hoạch của Dyland nhằm vào nàng đã bắt đầu, hôm nay dụ hoặc nàng tiến hành chuyển khí nghịch thiên này chính là tín hiệu.
Nếu không có sự đảm bảo đỡ đầu của Sophie, nói không chừng chính mình đã sớm bị bắt rồi.
Đáng chết, bí ẩn đấu thần không phải nói sẽ liên lạc với mình sao? Tại sao còn chưa tới?
Liễu Bích thầm hạ quyết định, nàng bây giờ không có khả năng đối phó với tên điên Dyland, thật sự không được, nàng phải tìm cách trốn khỏi Huyền Vũ Đảo.
Khi trở lại cửa túc xá, cách đó không xa là hai tòa trướng bồng đã đốt đèn, còn truyền ra tiếng cười to của lão xúc xắc cùng lão thầy bói, không biết hai vị ‘hộ vệ’ đã gặp việc gì vui vẻ. Liễu Bích nhìn chằm chằm vào cửa trướng bồng của Robin đang mở, sau đó nàng quay đầu và thấy được một bức tranh quỷ dị.
Băng Tuyết Tộc James đáng thương bị người dùng một cái bao trắng bó lấy, giống như chết sắp lên đoạn đầu đài. Trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, tựa hồ muốn nói ‘Tiểu thư, chạy mau, có nguy hiểm!’
Liễu Bích cả kinh, trong khi đó ‘đương’ một tiếng nàng bị một cỗ hấp lực hút vào trong phòng, cửa lớn đóng lại.
“Ai đó?” Liễu Bích quát khẽ.
“Ha ha, tiểu nữu kia đừng hoảng hốt, là lão đại ta đây!” Một thân ảnh cao lớn xuất hiện sau lưng Liễu Bích, chiến giáp màu đỏ, râu mép đỏ đậm, đúng là lão đại của bộ luật thần điện – Spartzow đấu thần.
“Ai, là lão đại ngươi, không thể tưởng các ngươi tới mau như vậy!” Liễu Bích thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào James nói: “Đây là người hầu của ta, có thể thả hắn ra không?”
“Không vội, trước tiên hãy theo ta đi gặp mấy bằng hữu.”
Spartzow dẫn Liễu Bích đi vào trong phòng, hắn giống như trở lại nhà mình, lời nói như trách móc: “Ngươi tại sao lại tìm một Băng Tuyết Tộc làm nô ɭệ? Băng Tuyết Tộc đáng chết, nếu không phải Shin nói hắn là người hầu của ngươi thì ta đã thanh trừng hắn rồi.”
Trong lầu một đã đầy người, tính qua tổng cộng có mười tám người, Shin cũng ở trong đó. Bọn họ toàn bộ đều một thân nhuyễn giáp kỵ sĩ, sau lưng mang vũ khí, chỉ có một người khác thường mặc bộ giáo sĩ bào màu xanh, mặt khác, cũng chỉ có người này ngồi.
Tình hình này khiến Liễu Bích rất khó để không chú ý tới vị giáo sĩ đang ngồi kia, cẩn thận đánh giá. Ả còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc màu thâm lam, dung mạo mỹ lệ, nhưng khí chất của ả lại lộ ra sự cao quý, uy nghiêm, khiến người ta không dám trực tiếp nhìn.
Spartzow một bên giới thiệu: “Shin ngươi biết rồi, đây là mười sáu vị chấp pháp thần điện thủ hộ đấu thần, phân biệt là Emerald, Saphire,…”
Hắn nói tới tên ai thì người đó đều gật đầu với Liễu Bích, đợi giới thiệu hết mười sáu thủ hộ đấu thần, Spartzow thấp giọng nói: “Đi ra ngoài canh chừng, bất luận kẻ nào dám rình coi, gϊếŧ không tha!”
Mười sáu đấu thần pháp thần nhanh chóng biến mất, lúc này Liễu Bích rất tò mò muốn biết thân phận của người nọ đang ngồi, người nào khiến cho Shin luôn luôn dâm tiện cũng phải có sắc thái nghiêm nghị, thành thật đứng một bên chứ?
Spartzow ngồi ở bên người nọ cười nói: “Đây là muội muội của ta, Blossom! Tốt lắm, Shin ngươi cũng có thể rời khỏi!”
Có thể cùng Spartzow xưng huynh gọi muội, vậy Blossom này cũng là nhân vật có cấp bậc Đức cha.
Liễu Bích lễ phép chào ả. Blossom mỉm cười, thanh âm của ả cũng rất đặc biệt, sáng trong, thịnh khí: “Ân cần thăm hỏi ngươi, Mercury, cũng ần cần thăm hỏi vị bằng hữu của ngươi, vị đấu thần thần bí kia!”
Nói xong, ả từ áo khoác rộng thùng thình xuất ra một khối lệnh bài, đặt lên bàn trước mặt Liễu Bích: “Ngươi vì thánh giáo lập công lớn, ta đại biểu thánh giáo thăng cấp cho ngươi là phó cấp giáo chủ của bộ luật thần điện.”
Spartzow bên cạnh bổ sung: “Mỗi năm một