2 giờ đêm, Hà Băng được đưa về trong bộ dạng say khướt.
Bước chân vào phòng ngủ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh ta chính là An Thanh với gương mặt trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn đang ngồi xụp dưới nền nhà lạnh lẽo một cách thẫn thờ, vô cảm.
Dường như lúc ấy cô còn chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra sự xuất hiện của một người nữa trong phòng.
Nhìn An Thanh như vậy trong lòng Hà Băng dâng lên một thứ cảm xúc đau đớn nhưng ngay khi bước chân anh muốn tiến lên đỡ cô dậy thì cũng là lúc thứ cảm xúc đó bị dập tắt hoàn toàn, chút lý trí ít ỏi còn xót lại trong hơi men đang nhắc nhở anh rằng " Kiều An Thanh là người mà cả đời này anh không thể đi chung đường."
Trái tim muốn bước lên nhưng lý trí lại không cho phép, cuối cùng Hà Băng cũng chỉ đành nở ra một nụ cười chua chát rồi lại lặng lẽ lê những bước chân liêu xiêu rời khỏi phòng ngủ.
Anh đã bỏ ra bao công sức, đã chờ đợi ngày này rất lâu vậy mà giờ đây kế hoạch đã được thực hiện, An Thanh đã trưng lên dáng vẻ đau thương tại sao trong lòng anh lại khó chịu thế này.
Tại sao trong anh lại không có cảm xúc của người chiến thắng.
2 tháng sau.
" Bà muốn ăn cơm cùng, ngày mai tan làm tôi đón cô."
Giọng nói vốn quen thuộc giờ đây lại vang lên bên tai một cách lạnh lùng, đầy xa cách.
Đã 2 tháng nay anh không về nhà, cô cũng đã thử mọi cách vẫn không thể gặp được anh cuối cùng cô chỉ đành vùi đầu trong công việc để quên đi câu chuyện ngày hôm ấy nhưng giờ đây thì sao, nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài trên má.
Giọng nói ấm ức đến run rẩy.
"Hà Băng, rốt cuộc em đã làm gì sai?"
Ngày hôm sau, vừa ra khỏi bệnh viện An Thanh đã nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đợi sẵn.
Trong lòng cô lúc này chính là muôn vàn cảm xúc đan xen nhau.
Từ khi quen biết đây là lần đầu cô không gặp anh lâu như vậy, có chút hồi hộp, có chút nhớ nhung nhưng khi nhớ lại khuôn mặt hung dữ của Hà Băng đêm hôm đó cô lại giật mình có xót xa, có sợ hãi, cảm xúc dâng lên khiến bước chân An Thanh ngập ngừng không dám tiến về phía trước.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, đôi mắt nâu trầm vẫn đang dán chặt trên người An Thanh, có vẻ như cô đã ốm đi rất nhiều, trên khuôn mặt ấy cũng không còn nét rạng rỡ như trong tâm trí của anh, ngay cả ánh mắt cũng chứa đựng những tia u buồn.
Vì hoàn cảnh của 2 người quá khác biệt nên An Thanh không muốn mọi người biết về mối quan hệ giữa cô và anh, cô không muốn nghe những lời bàn tán châm chọc vì vậy lần nào tới đón cô anh cũng cố tình đỗ xe cách xa cổng