Tô Mã sửng sốt, nàng không thể nói vừa rồi nàng đi tiễn “Lăng Thanh” thật.
Nghiêng đầu né tránh hơi thở thuộc về hắn, cố giữ vững trấn tĩnh:
- Ta đi xem đồng môn của ta, không ngờ ngươi vẫn chưa buông tha bọn họ.
Bách Lý Kiêu quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm nàng:
- Có ngươi ở đây, bọn họ nhất định phải lưu lại Vô Thượng phong.
Tô Mã cắn môi, vẻ mặt hiện lên một tia khuất nhục, ẩn nhẫn nói:
- Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, nhưng ta cầu ngươi đừng giết bọn họ.
Chỉ cần bọn họ còn sống, ăn nhiều một chút hoặc ăn ít một chút cũng không sao.
Tô Mã trong lòng có tà, muốn mượn tay Bách Lý Kiêu bỏ đói bọn họ mấy ngày.
Chỉ là không biết có phải nàng thấy ảo giác hay không, nàng như nhìn thấy ánh mắt của Bách Lý Kiêu chợt lóe ý cười.
2
Nhưng lúc nàng nhìn lại lần nữa, chỉ có thể nhìn thấy hắn rũ mi, hàng mi dài tiết ra vài sợi toái quang:
- Về sau, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không thể tự tiện rời khỏi tầm mắt của ta.
Tô Mã phẫn nộ:
- Ta chỉ gả cho ngươi, không phải hiến linh hồn cho ngươi, dựa vào cái gì muốn ta cùng ngươi như hình với bóng?
Bách Lý Kiêu chậm rãi cúi đầu, hai người gần sát.
Nàng hơi ngưỡng về phía sau, cảm giác sống lưng đã áp chặt vào cửa gỗ:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Hắn nâng cằm nàng lên, thanh âm trầm xuống:
- Nếu ngươi đã là người của ta, linh hồn ngươi cũng là của ta.
Tô Mã theo bản năng rùng mình một cái, đầu ngón tay vô lực cuộn tròn lên.
Mới nửa năm không gặp, hắn càng ngày càng bá đạo, những lời buồn nôn như vậy cũng nói ra được…
Nàng không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt.
Đẩy đẩy hắn:
- Hình như ta nghe thấy tiếng bước chân, ngươi mau buông ta ra.
Bách Lý Kiêu chậm rãi buông nàng ra, ngoài cửa có thuộc hạ gõ cửa:
- Phong chủ, người còn chưa dùng điểm tâm sáng, thuộc hạ có thể mang vào không?
- Tiến vào.
Bách Lý Kiêu đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, Tô Mã vội đứng cách hắn rất xa.
Thuộc hạ đi vào phòng, đem đồ vật đặt lên bàn, rồi thi lễ với Tô Mã:
- Phu nhân.
Tô Mã gật đầu qua loa.
Dù Bách Lý Kiêu là phong chủ, thì thói quen ăn uống vẫn không có gì thay đổi, chỉ có nhạt nhẽo hơn một ít.
Tô Mã thầm nghĩ chả trách hắn lại gầy như vậy, cả cơm cũng ăn không ngon.
Nàng nhìn hắn đang ăn điểm tâm, đột nhiên nhìn thấy chuôi kiếm đặt bên cạnh bàn, nội tâm vừa động.
Nói thật, nàng đi qua nhiều thế giới như vậy, xem qua vô số bảo vật, chỉ có duy nhất một lần dùng huyết nhục của chính mình đúc thành thần kiếm.
Vì chuôi kiếm này, nàng không thu hồi thân thể của Tô Yêu, cũng không biết thân thể Mary Sue sẽ luyện thành loại thần kiếm gì.
Nàng không tự chủ được mà đem tầm mắt nhìn lên thân kiếm.
Toàn thân đen nhánh, thoạt nhìn cùng Huyền Vụ cũng không có gì khác biệt, chỉ là trên mặt có nhiều tầng lam quang.
Ẩn ẩn như có gì tác động, có lẽ thân thể cùng linh hồn của nàng sinh ra cảm ứng.
Nàng không tự chủ được mà vươn tay ra.
Lúc vừa đụng tới vỏ kiếm, đột nhiên nghe một tiếng la sợ hãi:
- Phu nhân!
Tô Mã hoảng sợ, nâng mắt nhìn lên.
Là thuộc hạ của Bách Lý Kiêu, trước kia nổi danh ác quỷ ăn thịt người, Uông Tam Phương.
Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm tay nàng, giống như nàng chạm vào không phải là thanh kiếm, mà là hồng thủy mãnh thú.
- Phu, phu nhân, kiếm này quá sắc bén, người đừng đụng vào...
Thật ra không phải sợ nó quá sắc bén.
Mà là vì không thể đụng vào.
Thanh kiếm này từ lúc được đúc thành, Bách Lý Kiêu liền coi như sinh mệnh, mỗi ngày trân trọng đặt trên đầu gối, người khác không được thấy.
Từng có loại tiểu nhân lòng dạ khó lường giả thành thủ vệ, trà trộn vào Vô Thượng phong, muốn trộm kiếm, nhưng còn chưa đụng tới vỏ kiếm, đã bị Bách Lý Kiêu phanh thành tám khối, ném dưới chân núi.
1
Ngày đó, toàn bộ Vô Thượng phong lần đầu nhìn thấy, phong chủ yên lặng lâu nay như bị bóc đi nghịch lân, hồng mắt run rẩy, mệnh lệnh bất luận là ai, cũng không thể tiếp cận kiếm của hắn, người vi phạm, sẽ có kết cục y như vậy.
Từ đó về sau, trên dưới Vô Thượng phong không dám liếc nhìn thần kiếm một cái.
Hiện giờ tuy Tô Mã là phong chủ phu nhân, nhưng chỉ mới gả vào một ngày, nếu cứ như vậy mà đụng vào kiếm…
Uông Tam Phương lo lắng, đột nhiên thấy Bách Lý Kiêu vươn tay.
Hắn cả kinh, suýt nữa cho rằng tân nương “Mới ra nồi” sẽ bị huyết bắn đương trường.
Lại không ngờ Bách Lý Kiêu đột nhiên rút ra kiếm, kiếm quang lạnh lẽo:
- Ngươi thích thanh kiếm này?
Tô Mã thu hồi tay, ra vẻ khinh thường:
- Một thanh phá kiếm mà thôi.
Ai hiếm lạ.
Bách Lý Kiêu gật đầu:
- Ừ, từ nay về sau nó sẽ gọi là phá kiếm.
Tô Mã:
- …
- Kiếm này có kiếm khí bá đạo, ngươi cẩn thận.
Tô Mã tò mò nhìn thanh kiếm, thì ra dùng thân thể Mary Sue sẽ đúc thành thần kiếm lợi hại như vậy, nàng cảm giác thậm chí không thua Huyền Vụ.
Thanh kiếm như biết nó như thế nào tạo thành, giấu đi mũi nhọn, vẫn chưa thương tổn nàng.
Bách Lý Kiêu nhìn thần kiếm ở trong tay Tô Mã lại có thể nghe lời như vậy, có chút kinh ngạc.
Nhưng lại nghĩ thanh kiếm nghe lời như vậy cũng có nguyên nhân, biểu tình đen tối đi.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Uông Tam Phương:
- Dọn đi.
Uông Tam Phương ngơ ngác gật đầu:
- A? Dạ, dạ…
Hắn thu dọn chén đũa, nhớ lúc nãy đầu ngón tay chỉ cách thần kiếm một tấc.
Lại nhớ vừa rồi Bách Lý Kiêu đặt tên cho thần kiếm này, đúng là một lời khó nói hết.
Từ lúc thần kiếm đúc thành, vẫn luôn không có tên, bọn họ ngầm gọi là “Thần kiếm"
Còn nghĩ là sau này phong chủ sẽ nghĩ ra một cái tên thật khí phách, ai có thể ngờ phong chủ vì muốn mỹ nhân cười mà gọi nó là “Phá kiếm”?
1
Uông Tam Phương có chút choáng váng đầu óc.
Sau khi Uông Tam Phương đần độn lui xuống, Tô Mã thay đổi hướng kiếm, nhắm thẳng Bách Lý Kiêu:
- Thanh kiếm này còn rất thuận tay.
Nàng khiêu khích nói.
Bách Lý Kiêu không né không tránh:
- Của ta chính là của ngươi, về sau ngươi cũng có thể dùng.
Tô Mã nội tâm vừa động, lúc này nàng cũng không có vui sướng.
Nàng nhớ lúc nàng là Tiểu Lê hoặc là Tô Yêu, dùng sức của chín trâu hai hổ mới khiến hắn mềm hoá một chút, vậy mà“Lăng Thanh” chỉ mới gặp mặt một lần, hắn liền đối xử tốt như vậy, còn đem thần kiếm cho nàng dùng?
Mũi kiếm tiến lên một chút, chỉ thẳng cổ hắn:
- Không phải ngươi đã nói ngươi không thích ta sao? Sao lại đối tốt với ta như vậy?
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, rũ mi như