Sáng hôm sau, lúc Tô Mã tỉnh lại, phát hiện thân thể có thể hoạt động.
Nàng vừa định ngáp một cái, đột nhiên nhìn thấy sườn mặt Bách Lý Kiêu trầm tĩnh, vừa định ngáp liền nghẹn lại.
Nàng rất ít khi có thể gần hắn như vậy, lại ngay lúc hắn ngủ.
Không biết trong lòng hắn cất giấu chuyện gì, dù đang ngủ mà mày vẫn nhíu chặt.
Tô Mã cẩn thận vươn ngón tay, đầu ngón tay run rẩy, vừa muốn đụng hàng mày của hắn, hắn đột nhiên mở mắt.
Nàng hoảng sợ, vừa định thu tay, hắn hơi cúi đầu, dùng trán dựa vào đầu ngón tay của nàng:
- Tỉnh?
Đầu ngón tay run lên, từ cổ họng phát ra nho nhỏ một từ “ừ ”.
Nàng chậm rãi thu hồi tay, nhỏ giọng hỏi:
- Nên đi?
Hắn lắc đầu, ngược lại cầm tay nàng, nhắm hai mắt lại:
- Chờ một chút.
Tô Mã hoảng hốt một lúc lâu mới tìm được tiếng nói:
- Ngươi bị đau đầu?
Hắn hơi gật đầu, nàng xoa mày của hắn, vừa định mở miệng, sau cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Tô Mã hoảng sợ, nàng theo bản năng ngồi dậy.
- Sao lại thế này? Ai vừa la?
Nàng khoác thêm y phục rồi đi xem sao, mở ra cửa sổ.
Bách Lý Kiêu chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa trán.
Tô Mã nhìn ngoài cửa sổ, cửa sổ mặt sau gian phòng này, đối diện với hậu viện khách điếm, nên có thể nhìn thấy Truy Thiên Trục Địa buộc sau hậu viện.
Lại thấy Đại Sơn cùng Tiểu Đắng Tử đang ở đấy, Tiểu Đắng Tử chân tay luống cuống đứng qua một bên, Đại Sơn tay nắm đống cỏ khô, ôm bụng lăn lộn kêu la dưới đất.
Vừa nhìn thấy tình cảnh này Tô Mã liền biết chuyện gì xảy ra.
Là Tiểu Đắng Tử định cho Truy Thiên Trục Địa ăn cỏ khô, không ngờ lại bị Đại Sơn đoạt trước.
Chỉ là Đại Sơn không biết Truy Thiên Trục Địa tính tình quá quái, không vui liền đá người, hắn vừa la vừa ôm bụng, chắc chắn là chổ bị đá vào.
Tuy nàng không thích Đại Sơn, nhưng này là mạng người, nàng không mong có gì ngoài ý muốn.
Nghĩ đến đây, Tô Mã nói:
- Có tiểu nhị bị Truy Thiên Trục Địa đá bị thương, ta phải đi xem sao.
Bách Lý Kiêu nói:
- Nghe thanh âm, to lớn vang dội thông thuận, không lo ngại.
- Ta phải đi xem mới có thể an tâm.
Nói xong, nàng không đợi Bách Lý Kiêu trả lời liền vội vàng chạy xuống lầu.
Vừa tới nơi, hỏi Tiểu Đắng Tử chuyện gì xảy ra, Tiểu Đắng Tử kinh hoảng thất thố nói:
- Bạch phu nhân, Đại Sơn chỉ là cho, cho...
Đại Sơn đang quay cuồng dưới đất, dù đang quay cuồng vẫn có thể híp mắt nhìn trộm, vừa thấy nàng tới càng la lớn hơn nữa.
Tô Mã thở nhẹ một hơi, có sức lực giả bệnh chứng tỏ không có sao.
1
Nàng ném cho hắn một thỏi bạc, Đại Sơn trộm nhìn thoáng qua, giả mô giả dạng hừ hừ hai cái.
Tô Mã cố ý nói:
- Hai con ngựa này có đôi chân rất lợi hại, có chút thương tổn lúc đầu không đau, nhưng nếu thương tổn nội tạng thì rất phiền toái.
Bạc này là ta cho ngươi xem bệnh, nếu chậm một chút cẩn thận mạng khó giữ.
Sắc mặt Đại Sơn biến đổi, cầm bạc té ngã lộn nhào chạy đi:
- Chưởng quầy! Chưởng quầy ta muốn đi xem bệnh!
Tô Mã bất đắc dĩ.
Tiểu Đắng Tử nhìn Tô Mã có chút hổ thẹn:
- Bạch phu nhân, là tiểu nhân không cẩn thận, khiến người lo lắng.
Nếu hắn cố ngăn cản Đại Sơn, thì Bạch phu nhân sẽ không tiêu pha( tiêu tốn).
Tô Mã nói:
- Không liên quan đến ngươi, là chúng nó khó hầu hạ.
Nàng cầm cỏ khô đưa tới trước mặt Truy Thiên Trục Địa, hai con ngựa này lúc đầu sẽ làm nũng với nàng, sau đó sẽ ngoan ngoãn cúi đầu ăn cỏ.
- Hai con ngựa này tính tình khó gần, không phải người thân cận cho ăn cỏ thì sẽ không ăn.
Nàng nói xong, sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì, vừa quay đầu liền thấy Tiểu Đắng Tử ngơ ngẩn nhìn nàng, đáy mắt hơi ướt.
- Sao vậy?
Tiểu Đắng Tử lấy lại tinh thần, hắn lau đôi mắt:
- Không có gì…Bạch phu nhân, thứ tiểu nhân mạo muội, vừa rồi người cho ngựa ăn, bộ dáng...rất giống một bằng hữu của tiểu nhân.
Tô Mã ngẩn ra, thì ra là Tiểu Đắng Tử nhớ tới Tiểu Trác Tử.
Nàng không ngờ hắn chỉ ở cùng Tiểu Trác Tử mấy ngày, mà vẫn còn nhớ rõ nàng.
Thanh âm hạ xuống ôn nhu:
- Vậy giữa các ngươi phải có quan hệ rất tốt, dù nhìn người khác cũng có thể nhớ tới hắn.
Tiểu Đắng Tử khổ sở cúi đầu:
- Chỉ đáng tiếc là hắn đã không còn nữa, nếu không...nếu hắn biết người cho tiểu nhân một thỏi vàng, sẽ vui vẻ rất nhiều…… Hắn thích vàng nhất, lúc ấy Bạch công tử cũng thưởng cho hắn một thỏi vàng, hắn lại xem như bảo bối...
Tô Mã dở khóc dở cười, thì ra nàng trong mắt Tiểu Đắng Tử lại có hình tượng như vậy.
Nàng thầm nghĩ tuy nàng không còn thỏi vàng kia, nhưng lại có một tòa kim sơn.
Nàng nói:
- Nếu có duyên, các ngươi còn có thể gặp lại nhau.
Dù biết Tiểu Trác Tử đã không còn nữa, nhưng Tiểu Đắng Tử vẫn tin tưởng người trước mắt, hắn nghẹn ngào gật đầu.
Tô Mã thầm thở dài một hơi, nhân sinh tức là như thế, có tụ có tán.
Có thể được một người nhớ kỹ, cũng không uổng công nàng tới đây một chuyến.
Nghĩ đến đây, như có cảm giác, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt thâm thúy.
Bách Lý Kiêu rũ mắt nhìn nàng, khuôn mặt bị che khuất khiến nàng không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng nàng lại cảm thấy gió nhẹ phất qua người hắn đều mang theo ôn nhu.
Nàng hơi gợi lên khóe môi.
Bách Lý Kiêu nói:
- Về phòng, ăn xong chúng ta liền đi.
Hai người từ biệt khách điếm Phái Phong tiếp tục lên đường, thấy đoạn đường càng ngày càng quen thuộc, Tô Mã thầm nghĩ, nơi này, không phải là đường đi tới Khê Thủy thôn sao?
Sao Bách Lý Kiêu lại dẫn nàng đi con đường này?
Nàng nhìn về phía hắn.
Nếu Bách Lý Kiêu muốn mang nàng đi Khê Thủy thôn, như vậy mục đích là gì? Muốn mang theo “Đương nhiệm” nhớ lại “Tiền nhiệm”?
Nếu không phải đi Khê Thủy thôn, con đường này thông suốt tới Biện Thành, đi thông Lạc thành.
Như vậy đi hai thành này với mục đích gì? Cố ý hiện thân dụ những người muốn giết hắn ra ngoài, muốn bắt ba ba trong rọ?
Tô Mã tưởng tượng theo bản năng khẽ rùng mình.
Tô Mã lại nhớ vừa rồi hắn mang nàng đi ngang qua Phái Thành, nội tâm vừa động.
Hắn nói với nàng vụ ở sơn động, lại cùng nàng ở lại khách điếm Phái Phong một đêm, không giống ngẫu nhiên, mà như là…… Nhớ lại?
Tô Mã cả kinh, hắn nhận ra phận thật sự của nàng…
Nghĩ đến đây, tâm thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi ngực, nếu không phải nàng có tố chất tâm lý cường ngạnh, chắc chắn sẽ nhảy xuống xe rồi chạy.
Nàng miễn cưỡng áp xuống kinh hoảng, chậm rãi phỏng đoán.
Nếu dự theo tích cách cẩn thận của Bách Lý Kiêu mà phán đoán, cũng không phải không có khả năng này.
Nàng công lược cũng không phải thiên y vô phùng, đối phương hoài nghi nàng cũng không phải không có đạo lý.
Chỉ là nếu thật sự nhận ra nàng, sao lại bình tĩnh như thế?
Tô Mã nghĩ, nếu đổi lại là nàng, biết người thương khởi tử hồi sinh, khẳng định sẽ thân(hôn) đối phương không ngàn cũng trăm cái...!Khụ, dù hắn đã thân nàng, nhưng hắn cũng không nhận nàng a!
2
Hắn cũng không có chủ động nhắc tới Tiểu Lê cùng Tô Yêu!
Tô Mã càng nghĩ càng rối rắm, vừa lúc đi ngang qua Khê Thủy thôn, nàng từ cửa sổ nhìn lại, nơi xa thanh sơn đã có màu xanh lục, ẩn ẩn có thể nghe tiếng suối nước mát lạnh.
Những căn nhà gỗ nhỏ như ẩn như hiện, nàng sợ nhìn thấy căn nhà gỗ bị thiêu hủy kia mà xúc cảnh sinh tình, vội thu hồi tầm mắt.
Lại không ngờ Bách Lý Kiêu cũng không có ý dừng lại, xe ngựa thẳng tắp đi tới, không hề chậm dừng.
Tô Mã nội tâm căng thẳng, nàng không biết là thất vọng hay là thở phào một hơi, khẽ cười khổ một tiếng.
Là nàng suy nghĩ nhiều, Bách Lý Kiêu đối với nơi này là không có gì lưu luyến, thì sao có thể biết thân phận thật sự của nàng?
Rốt cuộc khởi tử hồi sinh quá mức rợn người, mà còn là sống lại năm lần.
Lại nghĩ qua đi chính là qua đi, dù trong vạc áo cất giấu lục lạc của nàng, dù trong tay hắn cầm thần kiếm có huyết nhục của nàng, nhưng người chết không thể sống lại, nàng không thể cưỡng cầu hắn dừng lại ở quá khứ.
Nàng hít sâu một hơi, thầm nghĩ không cần nghĩ nhiều, nhưng vẫn vì ủy khuất mà đỏ hốc mắt.
Bách Lý Kiêu hỏi:
- Nghe ngươi hơi thở không xong, có chổ nào không thoải mái?
Tô Mã lấy lại tinh thần, lập tức nói:
- Không có.
Nàng dừng một chút, vẫn nhịn không được hỏi:
-Con đường này thông tới nơi nào?
Bách Lý Kiêu nói:
- Biện Thành.
- Biện Thành.....Ngươi muốn mang ta đi nơi đó sao?
Bách Lý Kiêu "ừ" một tiếng.
Tô Mã rốt cuộc đã chết tâm.
Nếu đi Biện Thành, vậy không quan hệ tới Tiểu Lê.
Hắn thật sự là có kế hoạch phản kích gì đó...
Nàng miễn cưỡng cười, không nói gì.
Có lẽ không nghe nàng nói gì, Bách Lý Kiêu khẽ giải thích một câu:
- ...!Mua vài thứ, buổi tối dùng.
Nếu Tô Mã cẩn thận lắng nghe, khẳng định có thể nghe ra tiếng nói thâm trầm cùng run rẩy, chỉ là nàng đang khó chịu, nên bỏ lỡ giờ phút này.
Tiến vào Biện Thành.
Đúng vào mùa xuân, thời tiết vừa mới chuyển ấm, nhưng trên đường đã có nam nữ cầm hoa nghênh xuân lui tới, hoa đoàn cẩm thốc, thật náo nhiệt.
Bách Lý Kiêu xuống xe ngựa, tay nắm hai con ngựa chậm rãi đi vào thành.
Tô Mã xốc lên bức màn nhìn ra bên ngoài, ngửi hoa nghênh xuân đầy hương khí, cảm xúc khó chịu hòa hoãn một ít, nhìn trên đường người lui kẻ tới, có chút hoảng hốt.
Nàng cùng Bách Lý Kiêu đã tới nơi này ba lần.
Lúc nàng là Tiểu Lê, Tô Yêu và là "Lăng Thanh".
Mỗi một lần tâm cảnh đều không giống nhau, lần đầu tiên tò mò, lần thứ hai là thấp thỏm, lần thứ ba là mê mang.
Cũng không biết lần tiếp theo tới nơi này sẽ là khi nào.
Chỉ là.....!Còn lần tiếp theo sao?
Hiện giờ thế giới này đã sắp tới kết cục, dù nó có tồn tại hay không, nàng vẫn sẽ bị Thiên Đạo đưa đi, rời khỏi thế giới này.
Nhưng nếu nàng lưu lại, Tô Mã nghĩ đến đây, nội tâm đột nhiên vừa động.
Nếu muốn lưu lại lâu dài, trừ phi nàng không công lược, mà dùng thân thể chân chính của mình mà tiến vào.
Chỉ là không công lược Mary Sue vẫn là Mary Sue sao? Nàng