Ầm ầm một tiếng, mọi người trong lòng chấn động.
Diệp Minh không thể tin lui về sau hai bước, vẫn không thể phục hồi tinh thần.
- Người vừa nói cái gì?
Tang Trúc Vân ghé vào thi thể “Bách Lý Kiêu”, thanh thanh khấp huyết:
- Ta nói, ngươi giết là nhi tử của ta, giết huynh đệ của ngươi!
Diệp Minh sắc mặt trắng nhợt, theo bản năng nhìn thi thể trên đất:
- Người nói...Bách Lý Kiêu là ta huynh đệ?
Diệp Chấn Thiên mờ mịt nhìn Tang Trúc Vân, hỏi:
- Trúc Vân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tang Trúc Vân rời thi thể “Bách Lý Kiêu”, run rẩy đứng lên:
- Hôm nay làm trò cười trước mặt võ lâm đồng đạo, ta sẽ đem tất cả ân oán nói rõ ràng.
Nàng hít sâu một hơi, nói:
- Hai mươi năm trước, Bách Lý Nhất Hải dùng danh giả là Bạch Hải tiếp cận mấy người chúng ta, hắn hận Diệp ca cướp ta khỏi hắn, hắn hận chúng ta cướp đi ma kiếm, vì thế liền bày ra hai mươi năm âm mưu!
- Năm đó, lúc ta sản tử( sinh con), hắn thiết hạ mưu kế, ôm hài tử của ta đi, sau đó hắn nuôi nấng lớn lên.
Hai mươi năm sau đứa nhỏ này trưởng thành, hắn đã bồi dưỡng trở thành công cụ báo thù.
Đứa nhỏ này chính là Bách Lý Kiêu!
Mọi người ngạc nhiên.
Tang Trúc Vân hai mắt đẫm lệ mông lung:
- Cướp ma kiếm hay là giết Ngô Nham, đều là Bách Lý Nhất Hải làm, nhưng hắn lại vu hãm cho Kiêu nhi.
Chính là vì khiến ta đau đớn muốn chết, hắn là súc sinh!
Mọi người kinh hoảng nhìn chung quanh, Diệp Minh nhìn thi thể “Bách Lý Kiêu”, thật lớn khiếp sợ khiến hắn không nói nên lời.
Hắn run rẩy môi hỏi:
- Bách Lý Kiêu thật là người…Nhi tử? Ta đâu? Ta là ai?
Tang Trúc Vân nhắm mắt, nàng nói giọng khàn khàn:
- Minh nhi, nhiều năm như vậy ngươi không phát hiện ra ngươi cùng chúng ta bất đồng sao?
Một câu giống như trọng cổ, hung hăng đập vào nội tâm Diệp Minh.
Hắn nhớ trước nay không thích luyện đao, nhớ mình cùng Tang Trúc Vân không có thói quen tương đồng...
Hắn mờ mịt nhìn về phía Tang Trúc Vân:
- Chẳng lẽ ta không phải là nhi tử của người? Ta cũng không phải là thiếu chủ của Liệt Hỏa sơn trang? Ta rốt cuộc là ai?
Lời này vừa nói ra, Từ Tư Tư mở lớn hai mắt, vội đỡ lấy Diệp Minh lung lay sắp đổ.
Diệp Chấn Thiên kinh hãi, khó bảo trì trấn tĩnh.
Hắn nhìn về phía Tang Trúc Vân, trầm giọng nói:
- Vân muội, chẳng lẽ nàng hồ đồ rồi, sao Minh nhi lại không phải là hài tử của chúng ta?
Tang Trúc Vân lạnh giọng gào rống:
- Ta không có hồ đồ! Ta trước nay chưa từng thanh tỉnh như thế!
Nàng quay đầu, nhìn về phía đám người:
- Bách Lý Nhất Hải, ta biết ngươi ở đây.
Hiện giờ Kiêu nhi đã chết, mục đích của ngươi cũng thành, ngươi không thể bỏ lỡ giờ khắc này! Một khi đã như vậy, ngươi ra đây cùng ta đối chất!
Nàng vừa nói ra lời này, mọi người kinh hãi, lo sợ không yên nhìn chung quanh.
Một lát, đột nhiên trong đám người đi ra một hắc y nhân, hắn dùng một tay tháo xuống mũ choàng, mọi người thình lình phát hiện, người nọ lại là phong chủ đời trước biến mất thật lâu của Vô Thượng Phong, Bách Lý Nhất Hải!
1
Mọi người hoảng hốt, luống cuống tay chân cầm lấy vũ khí nhắm về phía hắn.
Tang Trúc Vân cắn chặt răng, Diệp Chấn Thiên cùng Diệp Minh càng kinh ngạc.
Không ngờ Bách Lý Nhất Hải lại ở trong đám người, người này đến tột cùng muốn làm gì?
Bách Lý Nhất Hải nhìn Tang Trúc Vân.
Trong mắt hiện lên khiếp sợ, hoài niệm cùng phức tạp nói không nên lời, hắn ách thanh kêu một tiếng:
- Vân muội...
Tang Trúc Vân nhìn hắn, run run môi.
Trong mắt hoài niệm rút đi, dư lại chính là phẫn hận:
- Bách Lý Nhất Hải, ngươi thật sự ở đây.
Bách Lý Nhất Hải vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn đoán Tang Trúc Vân đã biết chuyện hắn tráo đổi Diệp Minh cùng Bách Lý Kiêu, lúc này nói nhiều cũng vô ích.
Bách Lý Kiêu tên nghiệt chủng đã chết, hắn cũng tận mắt nhìn thấy Diệp Minh lên làm Võ lâm minh chủ, dù hắn có chết cũng không hối tiếc.
- Nơi này là Vô Thượng Phong, ta là phong chủ Vô Thượng Phong, sao không thể ở đây.
Diệp Chấn Thiên cùng Diệp Minh che trước mặt Tang Trúc Vân, vẻ mặt lộ ra đề phòng:
- Bách Lý Nhất Hải! rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?
- Hắn không có âm mưu.
Tang Trúc Vân trào phúng nói:
- Hắn chỉ tới thu hoạch thành quả mà hắn đã bố cục hơn hai mươi năm.
Hắn là tới cười nhạo nhi tử của kẻ thù chết trong tay kẻ thù, hắn là tới nhìn nhi tử của mình ngồi lên minh chủ chi vị!
Ầm ầm một tiếng, tựa hồ như có gì đó nổ tung trong đầu Diệp Minh, hắn mất đi toàn bộ năng lực tự hỏi.
Chỉ có thể cứng đờ quay đầu nhìn về phía Tang Trúc Vân:
- Nương...Người đang nói gì?
- Ta không phải nương ngươi!
Tang Trúc Vân hai mắt đẫm lệ mông lung:
- Ninh Uyển Ca mới là nương ngươi!
Vừa dứt lời, bốn phía tĩnh lặng.
Ninh Uyển Ca, Ninh Uyển Ca…… Diệp Minh theo bản năng nâng lên trường kiếm.
Kia chẳng phải là linh hồn nữ nhân bám vào Huyền Vụ sao? Sao nàng lại trở thành nương hắn?
Vậy phụ thân hắn đâu?
Theo bản năng, Diệp Minh nhớ tới một năm trước ở bên huyền nhai, hắc bào nam nhân kia thủ hạ lưu tình với hắn, vừa rồi cũng hắc bào nam nhân cứu mình một mạng.
Trong tay Huyền Vụ không ngừng rung động, Diệp Minh cảm giác toàn bộ đầu óc bị người đào đi, chỉ có đoán, hắn không thể tự hỏi, cũng không dám nghĩ nhiều.
Gắt gao nắm chặt Huyền Vụ, như cọng rơm rạ cứu mạng hắn.
- Người nói bậy!
Hắn vô lực gào rống:
- Sao ta có thể là, là nhi tử của Ninh Uyển Ca!
Nếu hắn là nhi tử của Ninh Uyển Ca, vậy không phải đại biểu hắn cũng là nhi tử của Bách Lý Nhất Hải? Chuyện này không có khả năng, chuyện này không có khả năng!
Không chỉ hắn, mà mọi người cũng không thể tiếp thu.
Đại đa số người cũng không biết Ninh Uyển Ca là ai, vì vậy lo sợ không yên, nhưng Diệp Chấn Thiên biết, hắn yết hầu kịch liệt rung động, khiếp sợ nhìn về phía Tang Trúc Vân, lại không dám nhìn thi thể Bách Lý Kiêu.
Tô Mã âm thầm nắm lấy tay “Vu Vân”, đối phương nắm lại tay nàng.
Lúc mọi người hoảng sợ, Bách Lý Nhất Hải đột nhiên phát ra một trận cười to:
- Vân muội, ta cho rằng bí mật này sẽ không ai phát hiện ra, không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện.
Tang Trúc Vân khóc ròng nói:
- Vẫn quá muộn, quá muộn, ta đã mất đi hết thảy!
Hai người một hỏi một đáp, hoàn toàn chặt đứt một chút hy vọng cuối cùng của Diệp Minh.
Hắn thất tha thất thểu lui về phía sau một bước, cầm kiếm lại không biết nên chỉ hướng ai:
- Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai có thể nói cho ta!
Tang Trúc Vân nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa:
- Hai mươi năm trước, Bách Lý Nhất Hải không chỉ ôm thân sinh nhi tử của ta đi, hắn còn đem nhi tử của hắn cùng Ninh Uyển Ca đặt bên cạnh ta.
Khiến ta coi hắn như thân sinh cốt nhục, cẩn thận nuôi lớn.
Minh nhi, đó chính là ngươi.
Mọi người hít hà một hơi, không thể tin nhìn về phía Diệp Minh.
Từ Tư Tư không tự giác buông tay đang đỡ lấy Diệp Minh.
2
Diệp Minh đồng tử chấn động, lúc này như bị người lột da nằm phơi dưới ánh mặt trời, hắn gào rống một tiếng, theo bản năng quay đầu đi không muốn đối mặt với ánh mắt của mọi người.
Rồi lại thấy thi thể “Bách Lý Kiêu” cùng Huyền Vụ trong tay, chuyện cũ đủ loại hiện lên trước mắt, hắn tâm tính đại loạn, đột nhiên phun ra một búng máu.
Nguyên lai, nguyên lai, kiếm này bám vào huyết nhục không phải là nương của Bách Lý Kiêu nương, mà là nương hắn.
Nguyên lai, nguyên lai Bách Lý Kiêu không phải nghiệt chủng Ma