Tô Mã vội lắc đầu:
- Ta không có gạt ngươi, ta định nói cho ngươi biết. Nhưng không phải lúc này!
Nhưng Bách Lý Kiêu hoàn toàn mất đi lý trí sao nghe được lời nàng nói, khóe miệng nhếch lên, trong mắt đủ loại cảm xúc. Hắn đè thấp thân thể.
Bách Lý Kiêu thân hình thon dài, tuy không to lớn nhưng hàng năm tập võ vóc người không nhẹ, Tô Mã bị hắn đè ép hít thở không thông, cảm giác hai đống “Tuyết đôi” trước ngực sắp bị đè bẹp.
Nàng gian nan cố hít không khí, hắn giữ chặt cằm nàng, không cho nàng rời đi ánh mắt. Chẳng lẽ đối phương thật sự định bá vương ngạnh thượng cung?
Mạng ta xong rồi!
Lúc nàng định liều mạng hao tổn linh hồn thoát ly thân thể, lại thấy ánh mắt người nọ mê mang trong chớp mắt, sau đó “bịch” một tiếng rũ người xuống.
Tô Mã:
- ...
Sao lại thế này? Sao tắt lửa?
Nàng không thể hiểu được, khẽ chớp chớp mắt, sau một lúc lâu, nghe bên tai là tiếng hô hấp cực nóng, giống như không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này nàng vừa vội vừa hoảng đẩy hắn ra.
Bách Lý Kiêu yên lặng nằm bên người nàng, không còn bạo ngược, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh, nhưng mày vẫn nhíu chặt.
Tô Mã thử chọt chọt vào mặt hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Nàng lại đẩy bờ vai của hắn, thân thể hắn run lên, vẫn không động đậy.
Tô Mã nương ánh sáng nhạt nhòa, quan sát mặt hắn, hàng mi dài khẽ run, hô hấp mỏng manh, làn da trắng bệch.
Nàng hoảng sợ:
- Bạch công tử!
- Bạch công tử ngươi làm sao vậy?
- Bạch Tiêu!
Nàng dùng sức tát vào mặt hắn, tát đến đỏ bừng, mà hắn vẫn không phản ứng, vì thế nàng dùng sức lắc lắc bờ vai của hắn:
- Bách Lý Kiêu ngươi tỉnh lại cho ta.
- Thiên Đạo hắn làm sao vậy?
- Sau khi rơi vào nước, nội lực bị va chạm, thương càng thêm thương. Lúc này đã ngất, đúng là lúc xuống tay.
Như một đạo tiếng sấm, thanh âm của Thiên Đạo truyền vào tai nàng.
Tô Mã cả kinh, theo bản năng buông tay.
Giết, giết Bách Lý Kiêu?
Nàng khẩn trương nhìn hắn, Bách Lý Kiêu vẫn lẳng lặng nằm bên cạnh nàng, sườn mặt che dấu trong bóng tối, yên tĩnh mang theo sắc bén, hiện tại hắn cực kỳ an tĩnh.
Dù nhìn hắn như người sắp chết, cũng không thể khiến nàng lơi lỏng nửa phần:
- Ngươi không giết được hắn, sao ta có thể giết được hắn...
Nàng là Mary Sue, từ trước đến nay đều là người khác vì muốn có được nàng mà tàn sát lẫn nhau, nào có đạo lý bắt nàng tự động thủ?
Huống chi Bách Lí Kiêu ở hậu kỳ, thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật. Lúc bị gian tế hạ độc dược vẫn có thể tàn sát toàn bộ môn phái, hiện tại nhìn hắn an tĩnh như thế, ai biết hắn có thể bạo khởi trực tiếp cho nàng một chưởng, khiến nàng mất mạng?
Thiên Đạo thở dài một hơi, chỉ là khẩu khí tràn ngập vui mừng cùng ngoài ý muốn:
- Tuy cốt truyện thay đổi, nhưng hắn bất tỉnh rồi, ta phục ngươi. Lúc này nội lực đại loạn, không thể tỉnh lại, ngươi mau xuống tay đi.
Tô Mã nhìn về phía Bách Lý Kiêu có chút hoảng hốt.
Bách Lý Kiêu bị trúng dược rồi rơi vào nước liền hôn mê cũng không phải vì hắn quá yếu ớt. Mà là vì hắn luyện công.
Từ nhỏ, hắn bị giáo chủ Ma giáo đè áp bắt