Phái Thành còn chưa bình ổn, Lạc Thành lại khởi gió.
Sáng hôm sau, có tin tức truyền ra, hậu nhân của Luyện Nhận cốc nơi đúc ra thần kiếm Huyền Vụ có người nhìn thấy ở Lạc Thành, một nhà ba người đều bị tàn sát. Nhìn vết thương, có thể nhận ra bọn họ chết vì thần kiếm, khiến người thổn thức không thôi.
Chỉ là trên đời này người duy nhất có được thần kiếm là Đới Nguyên đã tử vong, là ai giết bọn họ? Chẳng lẽ Đới Nguyên không chết?
Nhưng mọi người tận mắt nhìn thấy Đới Nguyên bị đè dưới cự thạch, còn nghe hắn nói chủ mưu là Bách Lý Kiêu...... Chẳng lẽ là Bách Lý Kiêu làm?
Mặc kệ như thế nào, tất cả mọi người đều ý thức được, giang hồ sắp thay đổi.
Sáng sớm, trước cửa khách điếm Phái Phong, người trong giang hồ tụm tốp năm tốp ba, thần thái ngưng trọng thần hồn nát thần tính.
Có một nam tử thân hình thon dài đứng trước xe ngựa, trường thân ngọc lập, chắp tay sau lưng, ánh mắt lưu chuyển khiến người không dám nhìn thẳng.
Hắn đúng là Bách Lý Kiêu.
Cung thúc nhỏ giọng nói:
- Thiếu gia, đi Lạc Thành không phải là chuyện nhỏ, ta khuyên người vẫn nên....thương lượng với lão gia trước rồi hãy tính.
- Mọi chuyện đã vượt qua suy đoán, ta không đi không được.
Cung thúc biết không thể lay chuyển được hắn, đành đáp ứng.
- Chỉ là đường này khá xa, công tử cần phải cẩn thận.
Bách Lý Kiêu gật đầu, hắn vừa định lên xe ngựa, lại nhìn thấy Diệp Minh mang theo Từ Tư Tư từ đầu đường vọt lại đây. Diệp Minh vẻ mặt ngưng trọng, Từ Tư Tư ở sau lưng hắn, hô to gọi nhỏ:
- Ngươi cứ như vậy làm gì, người đã chết, hiện tại ngươi có đi cũng vô dụng.
Diệp Minh nói:
- Phụ thân ta vừa mới truyền thư, nói là Liệt Hỏa sơn trang chúng ta có giao tình cùng Luyện Nhận cốc suốt nhiều thế hệ, khi ta còn nhỏ cốc chủ Ngô thúc thúc còn ôm ta. Lần này bị diệt môn thật sự khiến người kinh phẫn. Phụ thân dặn ta mau chóng đi Lạc Thành, phụ thân cũng sẽ đến, cùng tìm ra hung thủ.
Nói xong, hắn nhìn về phía Từ Tư Tư:
- Ngươi ở bên ngoài lưu lạc lâu ngày, lệnh đường nhất định sẽ lo lắng. Ta lập tức chạy tới Lạc Thành, một đường mệt nhọc xóc nảy, ngươi sẽ không chịu nổi, chi bằng thừa dịp lần này ngươi hãy trở về đi.
- Ta không đi.
Từ Tư Tư bướng bỉnh nhìn hắn:
- Ở thời khắc mấu chốt như vậy, sao ta có thể rời khỏi ngươi. Bách Lý Kiêu lợi hại như vậy, đã hại chết Tiểu Trác Tử cùng Bạch Tiêu, sao ta có thể yên tâm để ngươi đi một mình?
Nghe thấy “Bách Lý Kiêu”, Diệp Minh nhận thấy mọi người đều nhìn về phía này, hắn vội lấy tay che miệng nàng lại:
- Hiện tại mọi chuyện còn chưa có định luận, không thể nói bậy!
Từ Tư Tư khó chịu, dùng sức gỡ tay hắn, hai người bắt đầu lôi lôi kéo kéo.
Vừa vặn, nàng thấy Bách Lý Kiêu, liền cả kinh:
- Kia không phải, không phải là Bạch Tiêu sao?
Diệp Minh quay đầu nhìn lại, thì ra là Bạch Tiêu? Hắn vừa mừng vừa sợ đi nhanh tới:
- Bạch huynh!
Bách Lý Kiêu hơi quay đầu lại, ánh mắt giống như đang hỏi: "Chuyện gì?"
Hắn lãnh đạm như thế khiến Diệp Minh giống như bị bát một chậu nước lạnh, cũng may là hắn đã quen Bách Lý Kiêu luôn lãnh đạm, vì thế cười nói:
- Bạch huynh, chúng ta còn nghĩ rằng ngươi đã táng thân dưới núi đá, không ngờ ngươi hoàn toàn không có chuyện gì, thật khiến chúng ta sợ bóng sợ gió.
Bách Lý Kiêu gật đầu một cái. Từ Tư Tư so với Diệp Minh càng thêm thận trọng, nàng nghĩ Tiểu Trác Tử cùng Bạch Tiêu bị vùi trong sơn động, Bạch Tiêu có thể trở về, nếu vậy Tiểu Trác Tử cũng có thể không có chuyện gì. Vì thế ngó trái ngó phải:
- Tiểu Trác Tử! Ngươi đâu rồi?
Tô Mã ngồi trên nóc xe ngựa, thổn thức không thôi.
Không ngờ ở nơi này người duy nhất nhớ tới nàng lại là nữ chủ, tuy nữ chủ có chút lỗ mãng, nhưng tâm địa tốt.
Chỉ tiếc, Tiểu Trác Tử đã sớm không còn nữa.
Đương nhiên không có người đáp lại, Từ Tư Tư hỏi Bách Lý Kiêu:
- Tiểu Trác Tử không cùng ngươi trở về?
Bách Lý Kiêu nhíu mày, Cung thúc do dự một chút, nói:
- Tiểu Trác Tử hắn...
- Đã chết.
Bách Lý Kiêu trả lời không hề có cảm tình. Từ Tư Tư lập tức đỏ hốc mắt:
- Sao lại chết? Không phải ngươi không có chuyện gì sao?
Diệp Minh vội an ủi nàng:
- Tiểu Trác Tử chỉ là người thường tay trói gà không chặt, nhiều đá nện xuống như vậy, không thể không có chuyện gì. Bạch huynh võ công cao cường, đương nhiên sẽ bình yên vô sự, có lẽ do mệnh thôi.
Từ Tư Tư nghẹn ngào gật đầu. Tuy nàng ở cùng Tiểu Trác Tử mới có mấy ngày, nhưng rốt cuộc cũng quen biết, huống chi hắn còn cứu nàng một mạng. Lúc nhìn thấy đối phương bị đè dưới núi đá, nàng có chút tiếc nuối, hiện giờ nhìn thấy Bách Lý Kiêu trở về bình yên vô sự, nên nàng ôm hy vọng, nhưng lại nghe hắn đã không thể trở về, không tránh khỏi bi thương:
- Tiểu Trác Tử thật đúng là mệnh khổ...
Diệp Minh vỗ vỗ vai nàng:
- Tiểu Trác Tử thiện lương như vậy, kiếp sau nhất định sẽ đầu thai vào nhân gia tốt.
Từ Tư Tư gật đầu.
Tô Mã nghĩ, nàng đúng là mệnh khổ. Chỉ hy vọng vĩnh viễn không cần gặp lại Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu thu hồi tầm mắt, hắn vừa bước vào xe ngựa, đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt không hề dao động đảo qua thùng xe, vẫn là nhung lụa kim khí quen thuộc, vẫn là mùi đàn hương lượn lờ, lại giống như có thêm một cổ hương khí như có như không, giống như u lan bên hồ, lại giống như hương cỏ tươi mát sau cơn mưa, có lúc lượn lờ quanh chóp mũi, nhưng tinh tế ngửi lại tiếp cận hư vô.
Hắn hơi nhíu mi, hỏi:
- Cung thúc, có người từng tiếp cận xe ngựa?
Cung thúc biết Bách Lý Kiêu không muốn bị người khác chạm vào đồ vật của chính mình, vì thế vội nói:
- Xe ngựa của công tử đẹp đẽ quý giá, người bình thường không dám chạm vào.
Nói đến một nửa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, do dự nói:
- Lúc xe ngựa còn ở khách điếm, có một người thường xuyên xử lý dọn dẹp, người này cũng thường cho ngựa ăn...
Trong khách điếm chỉ có ba tiểu nhị, Đại Sơn bị hắn đuổi ra ngoài, cho nên không dám đụng vào đồ vật của hắn, Tiểu Đắng Tử nhát gan càng không dám đụng vào đồ vật của hắn, như vậy chỉ dư lại một người...
Bách Lý Kiêu hơi nhíu mày.
Cung thúc thấy hắn không nói gì, vì thế thử:
- Công tử, hay là...Đổi xe ngựa?
Hắn trầm mặc một chút.
_______________________________
Ba người thương lượng một chút, phát hiện mục đích đều muốn đi Lạc Thành, vì thế quyết định đi cùng nhau.
Lạc Thành cách Phái Thành khá xa, nếu ngựa chạy không ngừng cũng phải mất ba ngày ba đêm. Đi đường cả ngày, buổi tối thời tiết âm trầm, nơi xa mây đen áp đỉnh, cơn mưa tầm tã kéo tới.
Lúc nghỉ ngơi, Tô Mã ngồi trên nóc xe, giọt mưa xuyên qua người nàng, nàng chui vào trong xe, nhìn Bách Lý Kiêu nhắm mắt dưỡng thần, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Ngươi ghét bỏ ta, chẳng phải vẫn phải ngồi trên xe sao?
Đương nhiên Bách Lý Kiêu sẽ không đáp lại, Tô Mã phỏng đoán, lúc này hắn nhất định