Trong nguyên tác cũng có miêu tả một chút về xe ngựa này.
Nhưng chỉ ít ỏi mấy câu, cũng đủ nhìn ra Bách Lý Kiêu có tính cách tùy ý vô thường.
Chiếc xe dùng hai ngựa kéo đi. Thân xe nung đúc kim diệp( lá vàng), đỉnh xe tứ giác, có kim linh đong đưa( gần giống chuông gió), thanh âm dễ nghe. Phá màn mưa mà đi, giống như đình đài lầu các.
Hai con ngựa kia cũng rất phi phàm. Chính là hãn huyết bảo mã tự thân hắn nuôi dưỡng mười năm.
Ngày thường nuôi ở Vô Thượng Phong, hắn lại không chút quý trọng dùng chúng kéo xe. Quả thật là phí phạm của trời.
Trong suy nghĩ của Tô Mã tiến trình sẽ như thế này...Nàng bị tặc đuổi giết, là đứa trẻ mồ côi cửu tử nhất sinh mới chạy thoát ra ngoài, Bách Lý Kiêu thấy nàng đáng thương, động lòng trắc ẩn dừng xe ngựa.
Nàng yếu ớt bất lực, ngã vào lòng hắn, hắn nhìn thấy tướng mạo của nàng, kinh vi thiên nhân, vì thế cùng nhau vào xe, liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp...Chuyện này coi như xong rồi.
( Yul: kinh vi thiên nhân nghĩa là nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái này.)
Không ngờ...Ai có thể nghĩ đến, hắn cán qua người nàng.
Cũng chưa từng dừng lại, không chút do dự cán qua thân thể yếu ớt.
Linh hồn của Tô Mã bay ra khỏi thân xác, đứng ở bên đường nhìn thi thể của nàng, tức giận dậm chân.
Trước giờ nàng sẽ chết, chỉ chết khi hoàn thành nhiệm vụ, rồi vỗ mông chạy lấy người, còn những người bị công lược này đó nghĩ như thế nào, nàng hoàn toàn không cần suy xét.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có lúc bị bắt thoát ly khỏi thân thể.
Đừng nói là mỹ nhân, bị ép tới tràng xuyên bụng lạn cũng thật khó coi, này đối với người vẫn luôn tự luyến như nàng mà nói, thật quá đả kích.
Cành lá rung động bên tai, Thiên Đạo hỏi:
- Ngươi còn họ Tô sao?
Tô Mã:
- ... Cút!
Nàng tùy tay phất một cái, thân thể hóa thành trong suốt, thu hồi vào cơ sở dữ liệu.
Nhìn trên mặt đất còn chưa tiêu tan vết máu, nàng nghiến răng.
Nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ bại trong tay một vai ác, đối phương ngay cả mặt cũng chưa lộ, đã giải quyết xong nàng.
Nếu bị người khác biết, nàng nhất định sẽ sống trong kiếp sống công lược vô cùng nhục nhã!
- Ta sẽ không dễ dàng nhận thua.
Nàng muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng kém ở chổ nào.
_____________________________________
Xe ngựa di chuyển chậm rãi, tiếng sấm tạm ngừng, mưa cũng ngừng rơi, vết máu trên bánh xe cũng bị cọ rửa sạch sẽ, hết thảy vô cùng bình tĩnh.
Xa phu nâng lên đôi mắt xám xịt “Nhìn nhìn” trời:
- Công tử, trời đã ngừng mưa.
Gió lạnh thổi tới, Bách Lý Kiêu bình đạm:
- Ừ.
Thanh âm này không hề dao động, hình như không có cảm xúc.
Xa phu đã đi theo hắn hơn hai mươi năm, biết hắn không thích nhiều lời, hắn khụ một tiếng, hỏi:
- Vừa rồi vì sao người thấy chết mà không cứu?
Tuy hắn bị mù, nhưng nhĩ lực rất tốt, thật xa đã nghe thấy thanh âm nữ tử nhu nhược cầu cứu, hắn muốn dừng xe cứu người, nhưng lại bị ngăn trở, đành trơ mắt nhìn xe ngựa nghiền áp qua thân thể nữ tử kia.
Xa phu ở Ma giáo nhiều năm, tuy hắn không phải là người tốt không sát sinh, nhưng cũng không phải là người xấu lạm sát kẻ vô tội.
Hắn biết Bách Lý Kiêu sẽ không vô duyên vô cớ, nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc.
Sau một lúc lâu, người nọ mới đáp:
- Khí nhược lại không loạn, y phá lại vô thương, nên giết.
( Yul: giọng điệu yếu ớt nhưng hơi thở không loạn, y phục bị xé rách nhưng không có vết thương.)
Lúc này, linh hồn Tô Mã đang mò tới sau xe, nghe được lời này, liền chấn kinh.
Rõ ràng mưa đã tạnh, vẫn còn tiếng sấm, Thiên Đạo thở dài:
- Như thế cũng biết người này tính cách cẩn trọng, thật khó khăn.
Tô Mã vẫn còn thất thần, nàng chỉ vào xe ngựa, lên án nói:
- Lúc nãy cũng không xem ta lớn lên mỹ lệ cỡ nào, cũng không thương tiếc ta nhu nhược, hắn chỉ quan tâm tới hô hấp của ta, còn nhìn thấy ta không có vết thương, là thế nào?
Thiên Đạo lại than:
- Đây cũng là điểm hung tàn.
Tô Mã lần đầu tiên gặp gỡ vai ác như vậy, không thể theo lẽ thường mà an bài, khiến nàng có năng lực lại không có đất dụng võ.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng bị mất hết mặt mũi, nghĩ đến người này ngay cả mặt còn chưa nhìn thấy, đã bị nghiền chết, thật quá ấm ức.
Nàng xoay chuyển tròng mắt, chui vào xe ngựa.
Bên trong xe tuy không bắt mắt bằng bên ngoài xe, nhưng nhung lụa bao vây, đàn hương lượn lờ, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, quả nhiên là hưởng thụ kiểu thần tiên.
Tô Mã định dựa theo kế hoạch, cùng hắn vào trong xe, hai người ở trong xe mắt đi mày lại, sinh ra ái muội.
Không ngờ hiện tại nàng phải hóa thành quỷ hồn chật vật chui vào trong.
Nàng muốn nhìn xem nam nhân hại nàng có bộ dạng như thế nào.
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại thất thần.
Trong nguyên tác, tác giả cũng có miêu tả về dung mạo của Bách Lý Kiêu, thích dùng tám chữ hình dung hắn:
"Mắt như sao lạnh, da như ngọc thạch."
Hiện giờ xem ra...Mấy chữ này dùng rất vi diệu!
Người nọ rũ mắt, ngồi ngay ngắn, mũi như huyền gan( cạnh huyền), môi như nhũ thạch, tuy nhan sắc nhạt nhẽo, nhưng mờ mịt lộ ra ý vị lãnh đạm.
( Yul: mấy cái tả dung mạo để yên nha, ta dịch ra lại không thấy hay lắm. Nhưng nếu muốn dịch cứ cmt mấy chương sau ta sẽ dịch thuần việt hết.)
Đàn hương lượn lờ, hắn ngồi như một khối ngọc thạch, nếu sợi tóc không khẽ nhúc nhích, nhìn hắn giống như một pho tượng.
Tô Mã nghĩ hắn đang nhắm mắt, trộm tới gần, lại thấy hắn đang nhìn xuống. Ánh mắt lộ ra dư quang, như nước băng, không hề có độ ấm.
Rõ ràng là đôi mắt vô tình, nhưng hàng mi lại dài lại cong, tựa như cánh bướm, nhu hòa đôi mắt âm u như giếng cổ không gợn sóng, trở thành u buồn thâm tình.
Tô Mã ngẩn người, hai người rất gần nhau, nếu lúc này nàng có thân thể, có thể nói là hô hấp giao triền.
Chỉ là nàng không có ý tưởng kiều diễm này đó, người này vừa rồi mới cán qua nàng, nàng phẫn hận nâng lên nắm tay.
Đấm xuyên qua người đối phương, tuy không có tác dụng gì, nhưng trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
- Ai cho phép ngươi khi dễ ta!
Đối phương giống như cảm giác được gì đó, đột nhiên nâng mắt. Hình như nhìn thẳng vào nàng.
Tô Mã hoảng sợ, lộn một vòng ra khỏi xe.
Xa phu nghe thấy hô hấp của Bách Lý Kiêu khẽ biến động, hỏi:
- Công tử, có chuyện gì sao?
Bách Lý Kiêu tự hỏi một lúc, rồi rũ mắt:
- Cung thúc, không có chuyện gì.
Xa phu gọi là Cung thúc khẽ gật đầu.
Bách Lý Kiêu tuyển Cung thúc làm xa phu, cũng vì nguyên nhân này, tuy Cung thúc bị mù, nhưng thanh âm bên trong xe cùng ngoài xe không thể thoát khỏi tai hắn.
Nói đến chuyện Cung thúc bị mù, là chuyện hỏa hoạn xảy ra ở hai mươi năm trước.
Lúc ấy Bách Lý Kiêu chỉ là hài tử năm tuổi, tuy tâm trí thành thục nhưng đối mặt với biển lửa vẫn không biết phải làm sao.
Mọi người sợ lửa không ai dám tiến lên, chỉ có một đệ tử phấn đấu quên mình vọt vào biển lửa.
Tuy cứu được Bách Lý Kiêu, nhưng bị lửa đốt mù đôi mắt, cũng hư tổn giọng nói.
Người đó chính là Cung Viễn, hiện tại đi theo Bách Lý Kiêu.
Từ đó về sau, Bách Lý Kiêu chỉ tin một mình hắn.
Tô Mã ở trong không trung quay cuồng vài vòng, sợ hãi hỏi:
- Vừa nãy hắn nhìn thấy ta sao?
Thiên Đạo trầm ngâm:
- Không phải. Chỉ là sau này sẽ diệt thế, gần như đụng vào quy tắc ẩn có thể có cảm giác gì đó.
Vừa rồi trong lòng còn hoài nghi, hiện tại Tô Mã đã thừa nhận Bách Lý Kiêu hung tàn.
Thực lực của phàm nhân lại có thể đụng chạm vào quy tắc, là có thể cùng Thiên Đạo cùng ngồi cùng ăn.
Nếu hiện tại không thể diệt hắn, sau lại sẽ càng không kiêng nể gì nữa.
Chỉ là không biết hiện tại hắn có bao nhiêu đại lực, có nên thừa dịp hiện tại hắn chưa có bao nhiêu lực lượng, còn chưa đủ lớn mạnh ra tay tiêu diệt hắn?
Đang nghĩ ngợi tới đây, đằng trước xuất hiện một quán trà.