Có lẽ là uống quá nhiều, lần đầu tiên Diệp Minh không hề cố kỵ Bách Lý Kiêu, hắn nhíu mày nhìn Bách Lý Kiêu:
- Vừa rồi ở khách điếm, nhất định tẩu tử náo loạn với ngươi.
Hắn ôm vò rượu, ngã người về phía trước:
- Có phải nàng nhìn ngươi liếc mắt đưa tình, sau đó nhẹ nhàng túm tay áo của ngươi, muốn ngươi đừng đi?
Diệp Minh há miệng liền có mùi rượu bay ra, Bách Lý Kiêu dùng quạt đẩy hắn ra, sau đó rũ mi.
Liếc mắt đưa tình?
Kia thật không có. Chỉ là bàn tay lướt qua, khi quay đầu đi, nhắm chặt mắt, tựa hồ có thể nghe được thanh âm hàng mi dài như cánh bướm run rẩy. Lộ ra yếu ớt, rõ ràng da thịt nóng lên, lại vẫn ra vẻ tự nhiên, kìm chế áp lực hô hấp.
Nhưng nàng không biết, mỗi một chút rung động, hắn đều thu vào đáy mắt.
Túm tay áo của hắn?...... Đúng là túm, nhưng không phải muốn hắn lưu lại.
Ngay lúc tình trạng không thoải mái, còn nhắc nhở hắn uống dược. Rõ ràng ngón tay vô lực, lại mang theo bướng bỉnh, giống như nếu hắn không uống chén dược kia, liền phạm vào thiên đại sai lầm.
- Nghĩ gì đó? Khó thấy ngươi có lúc hoảng thần.
Diệp Minh trêu chọc.
Bách Lý Kiêu:
- Không có.
Cũng không biết là nói bản thân không nghĩ gì, hay là không có hoảng thần.
Diệp Minh thò mặt qua, híp mắt:
- Nhìn sắc mặt ngươi như vậy còn muốn gạt ta. Là nghĩ tới Tiểu Lê tẩu tử đi. Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không ngờ ngươi cũng rơi vào.
Bách Lý Kiêu lấy lại tinh thần, thanh âm không hề dao động:
- Ta cùng nàng chỉ là bằng hữu.
- Bằng hữu?
Diệp Minh cười ra tiếng:
- Vừa rồi không phải ngươi nói còn chưa thành thân sao? Như thế nào một lát liền biến thành bằng hữu.
Bách Lý Kiêu nghiêng đầu:
- Ta chưa bao giờ đổi lời.
Diệp Minh “hừ” một tiếng:
- Ngươi cứ mạnh miệng đi...
Bách Lý Kiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này không quan trọng, nhưng nhớ tới Tiểu Lê đỏ bừng khuôn mặt, liền nghĩ nữ tử rất coi trọng danh tiết. Hắn không thể mặc kệ không để ý tới. Vì thế giải thích:
- Ta cùng nàng......gặp gỡ ở Khê Thủy thôn. Chỉ mới mấy ngày mà thôi.
Hắn rất ít khi giải thích, vì thế ở trong mắt Diệp Minh càng là giấu đầu lòi đuôi.
- Mấy ngày mà thôi liền phải thành thân?
Diệp Minh ra vẻ kinh ngạc:
- Xem ra ta quá xem thường Bạch huynh rồi.
Bách Lý Kiêu nhấp môi, trầm mặc nhìn hắn.
Diệp Minh cảm nhận đối phương bất đắc dĩ, không khỏi vui sướng cười:
- Bạch huynh, nếu hai người chúng ta đều tiến triển tình cảm, hay là đêm nay không say không về!
Bách Lý Kiêu trầm giọng hỏi:
- Lúc ấy trước khi ngươi rơi xuống vách núi, có thấy mặt người nọ?
Diệp Minh ngây ra. Nói đến đêm mưa kia, hắn khẽ rùng mình, ánh mắt cũng thanh minh lên. Hắn trầm tư một hồi, nói:
- Lúc ấy mưa to, lúc đánh nhau ta không thấy rõ mặt đối phương.
Bách Lý Kiêu nói:
- Hắn che mặt. Có chuẩn bị mới đến.
Diệp Minh nhớ tới thủ lĩnh hắc y, có chút tức giận nhíu mày:
- Người này võ công cao cường, thân thủ quỷ quyệt, không rõ lai lịch, hai người chúng ta liên thủ cũng đánh không lại. Chỉ là ta vẫn luôn nghi hoặc, người này rốt cuộc là ai, môn phái nào, vì sao cố tình theo dõi chúng ta?
Bách Lý Kiêu nhíu mày, cũng đang tự hỏi.
Thật ra người bị theo dõi không phải Diệp Minh, mà là hắn. Người nọ võ công cao cường, có thể so với cao nhân truyền lại đời sau, nhưng một cao nhân như vậy lại ra tay đối phó với hai người bọn họ, lại không lấy mạng, tất nhiên là có âm mưu lớn hơn nữa.
Nhưng có thể liên lụy cùng hắn, cũng chỉ có Vô Thượng Phong.
Diệp Minh ngẩng đầu, thở dài một hơi:
- Lạc thành cao thủ tụ tập, các chưởng môn, trưởng lão từng người chết đi, đều là chết dưới thần kiếm. Có người đoán bọn họ đều chết dưới tay Bách Lý Kiêu. Xem ra Ma giáo đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Bách Lý Kiêu nâng mắt, hỏi:
- Có người tận mắt nhìn thấy Bách Lý Kiêu động thủ?
Diệp Minh lắc đầu:
- Tuy không có ai nhìn thấy, nhưng cũng là một không rời mười. Bách Lý Kiêu uy hiếp Đới Nguyên giúp hắn cướp lấy thần kiếm, lại ỷ vào thần kiếm ra tay sát hại hậu nhân Luyện Nhận Cốc để diệt khẩu, xem ra hắn đã