Chung quanh lập tức yên tĩnh.
Tiếng gió ngưng, nước ngừng chảy, chỉ có bóng cây trầm mặc, không tiếng động mà lay động.
Hồng y cô nương kia, đột nhiên xông lên, trừng mắt nhìn lão bản nương:
- Lưu đại nương, vừa rồi ngươi nói nàng là nương tử của ai?
Lão bản nương...!Lưu đại nương có lẽ quen hồng y cô nương này, lần đầu thấy nàng sốt ruột như thế, khẽ sửng sốt, có chút bất an:
- Hồng nhi cô nương...Ta, ta nói sai gì sao?
Lý Hồng Nhi dậm chân:
- Ai nha, ngươi đừng hỏi lại ta, ngươi mau trả lời ta, vừa rồi ngươi nói nàng là nương tử của ai?
Lưu đại nương do dự chỉ Bách Lý Kiêu:
- Không, không phải hắn sao?
Bách Lý Kiêu quay đầu lại, ánh mắt gợn sóng bất kinh, Lý Hồng Nhi ngẩn ra.
Nàng như bừng tỉnh, vì sao bên người Bách Lý Kiêu không có hoàng y nữ tử, vì sao hắn vẫn luôn trầm mặc, thì ra cũ ái không thắng nổi tân hoan, thay đổi người!
Nàng liếc mắt đánh giá Tô Mã, thấy đối phương làn váy phi dương, eo thon tiết tố, cho dù mặc vải dệt thuần khiết nhất cũng không ngăn được thân hình quyến rũ, ngay cả nàng nhìn thấy còn hoảng hốt, nói gì tới nam nhân, từ trước đến nay mỹ mạo luôn là vũ khí sắc bén nhất của nữ nhân.
Lý Hồng Nhi thấy nàng mỹ diễm như vậy, nhớ tới mấy tháng trước, ở dưới ánh trăng nhìn hoàng y nữ tử kia cười rộ lên vẫn nhẹ nhàng nhợt nhạt, trong lòng càng hụt hẫng.
Nàng đi đến bên cạnh Bách Lý Kiêu, hỏi:
- Nàng thật sự là thê tử của ngươi? Ngươi không thành thân cùng cô nương kia?
Nàng hỏi trắng ra, Vương công tử có chút bất đắc dĩ:
- Hồng muội, chớ có vô cớ gây rối.
Có lẽ vị công tử này cùng cô nương kia có duyên không phận, ngươi hỏi để làm gì?
Lý Hồng Nhi nhỏ giọng nói:
- Ta không có vô cớ gây rối, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, quyến lữ được hoa thần Quỳnh Hoa chiếu cố vì sao lại tách ra!
Người ngoại thành chỉ coi Quỳnh Hoa tiết là ngày hội náo nhiệt, nhưng người nội thành lại coi Quỳnh Hoa tiết là truyền thống trăm năm, là việc trọng đại, còn là một loại tín ngưỡng.
Ở Quỳnh Hoa tiết tìm được thiên duyên chắc chắn bách niên giai lão, bao nhiêu năm rồi có vô số tình lữ nghiệm chứng đạo lý này, Lý Hồng Nhi cũng tin tưởng không nghi ngờ, nhưng hôm nay, nàng có chút hoài nghi nhân sinh.
Tô Mã nhìn một lúc liền hiểu chuyện như thế nào, thì ra cô nương này cho rằng Bách Lý Kiêu vứt bỏ “Tiểu Lê”, có tân hoan đã quên cũ ái.
Cho nên bất bình thay “Tiểu Lê”.
Nhưng đối phương liếc nhìn nàng, rõ ràng là chướng mắt nàng “Yêu diễm đồ đê tiện”, thân vừa là “Tân hoan” vừa là “Cũ ái”, trong lòng Tô Mã vô cùng phức tạp, nàng vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Chỉ là...Cô nương này đã nhắc tới Tiểu Lê, Bách Lý Kiêu nghĩ như thế nào? Hắn hoài niệm hay là...Chán ghét?
Nàng nhìn hắn, lại thấy hắn rũ mắt, xoay người rời đi.
Tô Mã vội giữ chặt hắn, hỏi:
- Công tử, ngươi nhận thức cô nương này?
Nàng thấp giọng nói, như có như không mà dán lên người Bách Lý Kiêu, giống như tường vi ỷ tường mà đứng, âm thanh mềm nhẹ, theo gió lưu luyến vài phần.
Chỉ là nàng càng thân cận Bách Lý Kiêu, Lý Hồng Nhi càng bực mình:
- Đương nhiên chúng ta nhận thức.
Lý Hồng Nhi chỉ hướng cầu kiều:
- Mấy tháng trước, ở bên kia cầu kiều, lúc ấy còn có một hoàng y nữ tử ở cùng hắn.
Hai người bọn họ cùng bắt một câu đối, ta nhớ rõ ràng!
Tô Mã quay đầu lại nhìn về phía Bách Lý Kiêu, nhìn như vô tình, hỏi:
- Công tử, nàng nói là thật hay giả, ngươi còn nhớ rõ?
Khóe mắt nàng dài hẹp, cùng mày liễu tà phi nhập tấn, cười như liễm diễm sinh sóng.
Không phải mắt hạnh vô tội cùng tú lệ, nhưng lúc yên lặng nhìn chăm chú, đồng tử khẽ nhúc nhích, hoảng hốt như sông nhỏ trong bầu trời đêm ở Khê Thủy thôn, trong suốt sáng trong.
( Yul: "tà phi nhập tấn" lông mày mọc nghiêng vào tóc mai.)
Bách Lý Kiêu rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt u tối.
Hắn nói:
- Chuyện dư thừa, không đáng nhắc tới.
Nói xong, ánh mắt trong không trung hoảng ra một mảnh dài mặc ngân, bóng dáng hắn thu nhỏ dưới ánh mặt trời.
Tô Mã nội tâm không còn.
Là không đáng nhắc tới sao?
Cũng đúng, Bách Lý Kiêu tính tình băng lãnh, nếu ngươi thương tổn hắn một phần, hắn sẽ hồi lại thập phần.
Lúc nàng là Tiểu Lê liền lừa hắn, còn lừa lâu như vậy.
Nàng nói dối mình là nữ nhi của quán chỉ một y quán, đối phương liền tra ra trên đời không có ai như vậy.
Nàng biểu đạt bị ách( câm), lại bị quỷ y chỉ ra yết hầu hoàn hảo, tuyệt đối không ách.
Đi theo hắn một đoạn thời gian, mỗi ngày hỏi han ân cần, quan tâm săn sóc, hiện tại xem ra đều là dụng tâm kín đáo.
Nàng ở trong lòng hắn, cùng những người chính đạo này đó miệng đầy nhân nghĩa đạo đức lại vô cùng dối trá cũng không khác là bao, nàng là nữ nhân đầy miệng nói dối, không đáng nhắc tới.
May là nàng đã công lược hắn nhiều lần, hiểu rõ tính cách của hắn, loại kết quả này đã sớm ở trong dự kiến của nàng.
Nàng muốn cong khóe môi tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng hai bên như treo cự thạch, lại kéo ra độ cung khó xem.
Gió hôm nay thật sự đáng giận, thô ráp như thế, còn mang theo cát đá vọt vào yết hầu của nàng, mang theo chua xót, tiến thẳng vào trong ngực, đánh sâu vào đau đớn, khiến khóe mắt nàng đau đỏ lên.
Hít một hơi, nàng vừa định đuổi theo hắn, lại nghe Lý Hồng Nhi nói:
- Nhanh như vậy liền thay đổi nữ nhân, thật là người vô tình có mới nới cũ.
Tô Mã ngừng bước, quay đầu lại cười nói:
- Cô nương, chỉ gặp mặt một lần liền tùy ý phán định người khác, hành vi như vậy là không tốt.
Hơn nữa ta cũng không quen biết hoàng y nữ tử mà ngươi nói.
Nhưng nếu công tử nhà ta không đề cập tới, tất nhiên cô nương kia...!
- Tô Yêu.
Tô Mã quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt Bách Lý Kiêu đen tối, lạnh lùng nhìn nàng.
Hắn rất ít kêu tên nàng, lại còn lạnh lẽo trầm thấp, mang theo không kiên nhẫn cùng uy hiếp.
Tô Mã ngậm miệng, nghĩ thầm không nói thì không nói, nếu ngươi một chữ về Tiểu Lê cũng không muốn nghe, ta cần gì phí sức, tự bát nước bẩn vào thân chỉ vì nói tốt cho ngươi...!
Nàng bước nhanh đuổi kịp.
Hai người trầm mặc đi ra ngoài Biện thành, Truy Thiên ra khỏi thành, vừa thấy bình nguyên mênh mông vô bờ liền vui sướng, đã ăn no đủ liền ngoan ngoãn hạ đầu gối, chờ hai người leo lên.
Bách Lý Kiêu vừa định vươn tay, đầu ngón tay vòng qua thắt lưng của nàng, liền vòng vào hư không.
Vừa chuyển đầu, liền thấy Tô Mã tự động ngồi lên lưng ngựa, mặt mày hơi rũ, khóe miệng cũng kéo xuống.
Bách Lý Kiêu hơi ngẩn người, hắn xoay người lên ngựa, quát một tiếng:
- Giá!
Dọc theo đường đi, Tô Mã không nói lời nào, hai người im lặng suốt quãng đường dài, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe Truy Thiên phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Bách Lý Kiêu đích đến là Luyện Nhận Cốc, vì vậy sẽ đi ngang qua Lạc thành.
Xa xa mà nhìn, tòa thành ở trong bình nguyên, giống như nhìn thấy một con cự thú ngủ say, lẳng lặng ngủ đông.
Tô Mã vừa thấy thành này, trước mắt liền hoảng hốt, hiện lên ánh đèn mờ nhạt trong khách điếm, đối phương mặc y phục lam bạch, dưới bầu trời xanh thẳm, làm một mảnh huyết đỏ thắm.
Đối với Bách Lý Kiêu mà nói, đã là chuyện mấy tháng trước, nhưng với nàng mà nói, chỉ là chuyện mấy ngày trước.
Bên ngực trái theo bản năng mà đau xót, thầm nghĩ nhất kiếm kia thương quá sâu, khiến nàng vẫn còn thừa nhận.
Chỉ là nghĩ như vậy, trong đầu không nhịn được hiện lên hình bóng lạnh nhạt đứng trước Khê Thủy thôn.
Nàng nỗi lòng khó bình, nên không phát hiện Bách Lý Kiêu hô hấp cứng lại, từ đầu đến cuối, vẫn không nhìn tòa thành kia.
Mặt trời sắp lặn, hai người đã tới ranh giới Lạc thành, sắp đến gần Luyện Nhận Cốc, nơi xa đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa cũng không đẹp đẽ quý giá, ở dưới ánh mặt trời lặn lăn ra bụi mù, có mấy gia đinh chật vật chạy theo sau xe, như tránh né gì đó.
Hai người quay đầu vừa thấy, ở sau xe ngựa có một đám mã tặc, ăn mặc thô ráp tùy ý lộ nhũ, ai cũng hung thần ác sát, múa may trường đao hoan hô tru lên, như đao phủ thu hoạch mạng người.
Có gia đinh che cánh tay bị thương khóc kêu:
- Mau mang phu nhân đi trước! Không cần chờ chúng ta!
Mấy tên mã tặc cười dữ tợn một tiếng:
- Ai cũng đừng hòng trốn!
Nói xong, có người nói:
- Lão đại, bên kia lại tới hai người nữa.
Tô Mã nghe thấy thanh âm, hơi hơi quay đầu.
Gió phất qua, tóc dài tung bay, ngũ quan tinh xảo, như bức tranh gió cát một bút nùng liệt đậm màu.
Người cầm đầu hô hấp cứng lại, thiếu chút nữa ngã xuống ngựa, nhưng đảo mắt vừa thấy Bách Lý Kiêu, giống như bị bát một chậu nước.
Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, sao nhìn không ra cả người Bách Lý Kiêu khí thế phi thường, không phải là người mà bọn họ có thể chọc đến, hắn quát người phía sau:
- Nữ nhân của người khác, ngươi cũng dám nhớ thương, thật không có tiền đồ.
Thủ hạ nghĩ thầm:
- Ngươi không nhớ thương?
Đám mã tặc này liền đuổi theo xe ngựa phía trước, gia đinh bị một đao chém đứt cổ, máu tươi đầm đìa.
Xe ngựa bị bắt dừng lại, nguy ở sớm tối.
Tô Mã kéo tay áo Bách Lý Kiêu, muốn hắn dừng ngựa cứu người, Bách Lý Kiêu mặt mày hàm sương, không