Vừa rồi nàng mới nói nàng si tình, hắn liền lấy này hai chữ này chế nhạo nàng...
Tô Mã chỉ đành câm miệng trầm mặc.
Gương mặt nóng lên, ngay cả gió đêm lạnh băng cũng thổi không vơi nhiệt độ trên mặt.
Nhưng nàng ngồi cũng không yên, nàng trộm nhìn Bách Lý Kiêu, hắn lại không né không tránh mà nhìn nàng, trong mắt như bóng đêm vô tận, sâu thẳm đen tối, nhưng cũng khó nén tinh quang rạng rỡ.
Nàng giống như bị ngây ngốc, vội thu hồi tầm mắt.
Vừa rồi Bách Lý Kiêu chế nhạo nàng, khiến nàng có ảo giác là hắn hòa hoãn với nàng, nhưng nhớ tới hai lần tử vong, lại lo sợ hắn cố ý thiết hạ bẫy rập, khiến nàng nhảy xuống hố.
Tình huống hiện tại đúng là nằm đao liếm mật, nàng vừa thèm, lại vừa sợ hắn cắt lưỡi nàng.
Một chặn đường không nói gì, may là sau núi cách nơi này không xa.
Lắc lư một hồi, xa phu liền nói:
- Hai vị khách quan, tới rồi!
Hai người xuống xe.
Thấy dãy núi nguy nga, ở trong bóng đêm giống như từng con cự thú ngủ say, cảm giác khiến người sợ hãi.
Nơi này địa hình hiểm trở uốn lượn, nếu không có xa phu dẫn đường sẽ không dễ dàng tới chổ này.
- Tuy ta không biết vị trí của Luyện Nhận Cốc, nhưng tục truyền nói cách đây không xa, cho nên ta chỉ có thể đưa nhị vị đến đây.
Bách Lý Kiêu nói:
- Đa tạ.
Hắn là người ân oán phân minh, biết người có thể ở Phong thành sống xuôi gió xuôi nước nhất định không sạch sẽ, nhưng lại có ích cho việc khác.
Tuy xa phu bị hắn áp lực không thu bạc, nhưng cũng là giúp hai người, hắn không tiếc lời cảm tạ.
Tô Mã thấy xa phu muốn đi, nghĩ nghĩ trên người còn một thỏi vàng, vì thế gọi hắn lại:
- Chờ một chút!
- Tiên tử mời nói.
Xa phu dừng lại.
Tô Mã vừa định móc ra, nhưng liếc thấy thân ảnh của Bách Lý Kiêu, vội rụt tay lại.
Nàng giữ thỏi vàng này vì thói quen, chứ không phải luyến tiếc.
- Chờ chúng ta đi ra ngoài, ta sẽ trả bạc cho ngươi.
Xa phu cười, có lẽ nghĩ hai người có thể ra hay không mới là vấn đề, nhưng vẫn nói:
- Ta ngồi dưới gốc cây kia, đợi hai vị.
Nhìn xa phu rời đi, Tô Mã thở phào một hơi, nhưng lúc quay đầu lại thấy nơi này đầy những núi cao, nhớ tới lời xa phu từng nói, nàng có chút lo lắng.
Trong nguyên tác, Bách Lý Kiêu nghe Cung thúc nói một phần chân tướng, bi ai ngập trời cùng phẫn nộ xông vào Luyện Nhận Cốc, một thân đầy vết thương mới đến được trung tâm mảnh đất.
Ngay lúc đó hắn mới biết phương pháp khống chế nội công, lấy thân thể hao tổn thao túng nội công, nói là ngàn năm mới có một cường giả cũng không quá, dù vậy hắn vẫn bị nhiều thương tổn, hiện giờ đem theo nàng, chẳng phải là cửu tử nhất sinh?
Lúc này nàng sẽ không chết trong tay Bách Lý Kiêu, mà chết vì cơ quan...
Có lẽ thấy sắc mặt nàng biến đổi, Bách Lý Kiêu không nói gì thêm, chỉ đưa cho nàng một thanh chủy thủ.
Chủy thủ này lạnh băng, toàn thân ngân quang, rất sắc bén.
Hơi hơi lệch về một bên, ở dưới ánh trăng có thể thấy được ám văn thuộc về Vô Thượng Phong.
Nàng nội tâm vừa động:
- Đây là đồ vật của Vô Thượng Phong?
Bách Lý Kiêu gật đầu, Tô Mã cười:
- Công tử sợ ta bị thương? Có phải đau lòng ta?
Bách Lý Kiêu:
- Ngươi nói là phải hay không phải?
- ...
Sao lại đem vấn đề này đá trở lại? Rốt cuộc là ai liêu ai?
( Yul: từ " liêu" trong câu này nghĩa là đùa cợt lẫn nhau.)
Bách Lý Kiêu thật sự thay đổi...
Ngươi không còn là đại ma vương lạnh băng tàn khốc vô tình!
Nàng thử hỏi:
- Vậy chính là.....!Phải?
Bách Lý Kiêu:
- Vậy chính là phải.
Tô Mã:
-!!!
Vậy, chính là?
Hắn thừa nhận đau lòng nàng? Nhưng sao phải dùng bộ mặt vô biểu tình mà trả lời, này rốt cuộc là có lệ hay là thâm trầm, sao không nói lời chắc chắn a!
Nàng cảm giác trái tim đột nhiên nhảy lên, cảm giác mồm mép không nhanh nhẹn:
- Ngươi thật sự đau lòng ta?
Bách Lý Kiêu không trả lời, hắn lấy tờ giấy kia ra, nói:
- Nhìn lộ trình của Trúc phu nhân, đi về phía trước thêm một dặm sẽ đi vào phụ cận Luyện Nhận Cốc.
Tô Mã còn đang thấp thỏm, vừa nhìn thấy tờ giấy kia liền biết hắn muốn nói đến chính sự, nàng âm thầm phun tào(ói mữa) hắn, luôn lợi dụng cơ hội nói sang chuyện khác để đối phó nàng.
- Tờ giấy họa lộ tuyến kỹ càng tỉ mỉ, sao Truy Mật Tông làm được?
Bách Lý Kiêu nói:
- Lúc Trúc phu nhân tới đây, chung quanh chắc chắn có nhân sĩ võ lâm tìm kiếm cửa vào Luyện Nhận Cốc, tại đây trong đó không tránh được sẽ có người của Truy Mật Tông xen kẽ ám tuyến.
- Cho nên.
Hắn quay đầu lại:
- Nhìn nơi đây yên tĩnh, có lẽ cất giấu rất nhiều người khó lường.
Tô Mã yên lặng nhích lại gần hắn.
Bách Lý Kiêu cất tờ giấy, hai người đi về phía trước, Tô Mã đi một lúc lâu, cảm giác vẫn luôn đảo quanh tại chổ, khẽ kéo góc áo của Bách Lý Kiêu:
- Công tử, vì sao đi lâu như vậy vẫn chưa tới?
Bách Lý Kiêu nói:
- Ở gần đây.
Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, tiêu hủy tờ giấy:
- Lộ tuyến gián đoạn ở chổ này, hẳn là có người nhìn thấy Trúc phu nhân biến mất ở gần đây.
Suy xét thấy Truy Mật Tông cùng Luyện Nhận Cốc có quan hệ, sẽ không họa ra địa điểm.
Tô Mã biết rõ Trúc phu nhân nhận biết Luyện Nhận Cốc, lúc này cũng không thể không hỏi một câu:
- Trúc phu nhân có thể bình yên vô sự ra ngoài, có phải chứng minh nàng có phương pháp đặc thù không bị cơ quan trong Luyện Nhận Cốc thương tổn?
Bách Lý Kiêu nhíu mi:
- Có lẽ như thế.
Hai người tìm quanh bốn phía, cũng không tìm được cửa động hoặc là lối đi nhỏ, nghe trong núi thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim thú, Tô Mã nhíu mày:
- Công tử, nếu không tìm thấy, phải làm sao bây giờ?
Bách Lý Kiêu nói:
- Vậy quay lại, bắt Trúc phu nhân, ép hỏi cửa vào.
Tô Mã theo bản năng nói:
- Thôi tìm tiếp đi!
Bách Lý Kiêu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt chợt lóe.
Tô Mã nhớ trong thoại bản miêu tả bí cảnh, nàng biết muốn tiến vào nơi bí mật nào đó phần lớn sẽ vào một sơn động.
Vì thế nàng liên tục đẩy mấy dây đằng trên vách núi đá, nhưng mặt sau chỉ là núi đá không có gì khác thường, nàng khẽ thở dài một hơi.
Lui về phía sau một bước, lại không ngờ ở trong bóng đêm đạp vào chân không, ngã về phía sau.
Tiếng gió ở bên tai gào thét, trăng rằm ở trong mắt nàng vẽ ra một đường chỉ bạc mông lung, nàng sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, theo bản năng hét lên:
- Bách Lý Kiêu!
Trước mắt đột nhiên bị một đạo hắc ảnh bao trùm.
Gió núi liệt liệt, người nọ trường bào huyền sắc ở sau người giãn