Tô Mã bị gió lạnh làm tỉnh, nàng mơ màng mở mắt ra, phát hiện trước mắt là màn giường cũ nát, không phải phòng giành cho khách trong Liệt Hỏa sơn trang.
Tô Mã cả kinh, theo bản năng ngồi dậy.
Ngoài cửa một đại nương đi vào, đại nương xoa tay, thấy nàng sửng sốt:
- Cô nương, ngươi tỉnh?
Tô Mã nhìn quanh bốn phía:
- Đây là đâu?
Đại nương đóng lại cửa sổ, nói:
- Nơi này là Phong Hỏa thôn.
- Phong Hỏa thôn? Sao ta lại ở chỗ này?
Sau khi tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra, bắt đầu nhớ tới chuyện tối qua.
Rõ ràng nàng cùng Bách Lý Kiêu uống rượu, hình như nàng còn nói rất nhiều.
Những lại không thể nhớ rõ, nàng chỉ nhớ hắn đáp ứng hôm nay sẽ rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang, vì sao nàng lại ở Phong Hỏa thôn?
Đại nương đi đến bên người nàng:
- Đương nhiên là tướng công ngươi đưa ngươi tới.
- Tướng công?
Tô Mã sửng sốt.
- Đúng vậy.
Đại nương nói:
- Tối qua hắn nói phải đi tìm đại phu cho ngươi, không thể không đưa ngươi tới nơi này, rất nhanh sẽ trở về.
- Nhưng ta không có tướng công...
Tô Mã ngây ngốc.
Rốt cuộc là ai đưa nàng tới, Bách Lý Kiêu ở đâu?
Đại nương cũng ngây ra:
- Tối qua người kia cao cao gầy gầy, còn cầm mặt nạ bạc, không phải là tướng công của ngươi sao? Vậy sao hắn lại nói ngươi là thê tử của hắn?
Tô Mã ngẩn ra, sau một lúc lâu vừa khóc lại vừa cười:
- Bách Lý Kiêu ngươi chính là vương bát đản!
Lúc này nàng đã biết dụng ý của hắn.
- Hắn cố ý, chuốc say ta vì muốn đưa ta đi.
Nàng cắn răng tự hỏi:
- Báo thù quan trọng như vậy sao? Chẳng may mất mạng phải làm sao bây giờ? Hiện giờ hắn đang bị thương, nếu gặp phải Diệp Minh phải làm sao bây giờ?
Huống chi Diệp Minh còn cầm Huyền Vụ kiếm, có Diệp Chấn Thiên vũ lực cao siêu phối hợp, nếu thật sự đánh nhau không chết cũng bị thương.
Hắn thật sự không coi trọng mạng sống sao?
Đại nương thấy nàng vừa khóc lại vừa cười, nghĩ nàng gặp phải người xấu, bị người ta lừa gạt tâm, nhẹ giọng thở dài:
- Cô nương, ngươi chớ có thương tâm.
Nam nhân tốt còn rất nhiều, làm gì phải treo cổ trên một cành cây? Nếu sáng sớm mà hắn vẫn chưa trở lại, ngươi mau trở về đi.
Tô Mã đã không có thời gian giải thích với đại nương, nàng không dám trì hoãn, nôn nóng muốn chạy ra ngoài.
Đại nương nghĩ nàng muốn chết, vội giữ chặt nàng:
- Cô nương, ngươi muốn đi đâu?
Tô Mã vội la lên:
- Ta muốn đi tìm hắn!
- Tối qua hắn đã đi rồi, ngươi đi đâu tìm hắn.
Tô Mã cắn răng:
- Ta đi Liệt Hỏa sơn trang!
Nàng quay đầu, ánh mắt vì phẫn nộ mà tỏa sáng:
- Đại nương, người không cần lo lắng cho ta.
Ta không sao, ta phải đi tìm hắn!
Đại nương thấy nàng không có ý niệm muốn chết, biết giữ nàng không được, chỉ phải nói:
- Bên ngoài thời tiết âm trầm, tùy thời sẽ trời mưa, mà Liệt Hỏa sơn trang cách nơi này hai mươi dặm, ngươi là một nữ tử nhu nhược sao có thể tới đó?
- Nơi này cách Liệt Hỏa sơn trang hai mươi dặm?
Trong lòng Tô Mã trầm xuống, hai mươi dặm, nếu là nàng chạy nhanh một chút, cũng mất một hai canh giờ.
Tới Liệt Hỏa sơn trang, chỉ kịp nhặt xác cho Bách Lý Kiêu.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng cũng không thể không đi.
- Dù phải bò ta cũng sẽ bò tới.
Nàng lau nước mắt, muốn ra ngoài.
Đại nương vừa định khuyên nàng, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có tiếng ngựa hí vang.
Tô Mã trước mắt sáng ngời, nàng lao ra ngoài cửa, liếc mắt một cái liền thấy ở bên cửa sổ là Truy Thiên.
Nàng vui sướng:
- Truy Thiên!
Truy Thiên nhìn nàng hí vang một tiếng, thân mật làm nũng với nàng.
Tô Mã hốc mắt ửng đỏ:
- Sao ngươi lại tìm tới nơi này?
Truy Thiên kêu hai tiếng.
Tô Mã nín khóc mỉm cười, vỗ vỗ đầu nó:
- Ngươi còn có lương tâm hơn hắn nhiều.
Nói xong, xoay người lên ngựa:
- Đi thôi, cùng ta đi tìm vương bát đản kia.
____________________________
Liệt Hỏa sơn trang.
Không trung mây đen giăng đầy, âm trầm nặng hạt tùy thời đổ mưa.
Diệp Minh ở trong yên tĩnh cảm nhận hơi lạnh thấu xương.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy gia đinh ngất xỉu ngay cửa phòng của Tang Trúc Vân, khẽ rùng mình.
Hắn kinh hãi:
- Nương!
Đang định vọt vào trong, hai cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Diệp Minh theo bản năng dừng bước, híp mắt vừa thấy.
Tức khắc, hô hấp cứng lại:
- Bách, Bách Lý Kiêu?
Bách Lý Kiêu cầm kiếm, chậm rãi bước xuống bậc thang.
Không thấy rõ biểu tình, nhưng trên thân khoác áo đen so với bóng đêm còn lạnh lẽo hơn.
Diệp Minh nắm chặt Huyền Vụ, trước mắt hiện ra cảnh ở Lạc thành.
Hỏa dược, máu tươi, kiếm quang, từng mảnh hiện