Mùa hạ năm 2000
Tiếng điện thoại rung trên đầu giường đã đánh thức một con sâu rượu còn ngủ ngái cuộc tròn trong chiếc mềm lông trắng,tiếng ngái có thể sánh ngang với tinh tinh trong sở thú cách nhà
Cô lờ mờ theo phản xạ * tic * mắt nhắm mắt mở sụ giọng- Alo Hải My nghe nè
Này, Phùng Hải My cậu có biết hôm nay nhóm chúng ta phải làm nhiệm vụ gì không? Sao đã qua giờ hẹn ba tiếng rồi mà cậu còn chưa thấy đâu là sao?
Giọng nữ đầu dây kiêu gào dưới cái nắng chói chang hận không có ngựa mà phi đến đánh cô
"Hả"
Cô tỉnh ngay tức khắc " Nhưng cô vẫn cố giả ngu " gì cơ?
Phùng Hải My không dám thốt ra,cô há miệng chưng mắc nhìn lên trần nhà rồi nuốt " ực,ực " ngược xuống cổ họng,đầu óc xoay mồng mồng loading lại toàn bộ kí ức của mình mới chợt tỉnh rồi thu mắt về hiện tại " Thôi chết " cô đứng lên tháo chiếc mũ lông trên đầu quăng mạnh lên ghế, sơ ý vụn về chân lại đạp lên lon bia trượt chân, hại cho té chổng mông nhào xuống sàn * Ầm * - Chết thật,lon bia này tối qua mình đem về luôn sao? Điên chết thôi
Cô lật đật như ngựa sảy chạy vào nhà vệ sinh skincare đơn giản rồi nhanh thay bộ váy babydoll.
Thời gian quá gấp đầu óc còn mơ mơ hồ hồ cô thoa vội lớp son nhưng lại chọn nhầm son dưỡng " Trời đất ơi, thôi kệ trễ rồi,cô cười trong đau khổ rồi mở cửa phòng chạy thật nhanh - Dương Thịnh chết tiệc thất tình thôi đã đành còn gán lôi mình đi uống rượu cả đêm thành ra sáng nay mới thảm hại như này"
Tiếng chuông điện thoại lần nữa reo lên thúc giục, miếng bánh mì ăn vội chưa kịp nuốt " alo alo tới đâu rồi?
"Xong rồi,xong rồi giờ tớ lên xe đây, rồi một lát sẽ điện lại cho cậu sau nha"
"Bà cô của tôi ơi, bây giờ vẫn chưa đi nữa, nhanh lên "
Xin lỗi mà! Cô gấp gáp nhai miếng bánh mì mang giày vội vàng thưa ba mẹ một tiếng rồi lật tung căn nhà tìm chìa khoá xe - Để đâu rồi ta, nhớ hôm qua để trên sắp tài liệu này mà
Có rồi
" Hải My sao rồi, đến chưa?
Đổ Thẩm Tuyết má đỏ hừng hừng do đứng dưới cơn nắng đưa mắt lắc đầu nhìn về cô gái có mái tóc layer trong bộ đồ cá tính đang hỏi
"Cậu ta mà đến chết với mình"
Bố cô ngồi tập yoga như thường ngày vào mỗi buổi sáng,thấy cô đi xuống liền vội hỏi " Sao vội vậy con "
Phùng Hải My tặc lưỡi lủi thủi ngồi xuống " Bố, nay con có việc gấp chắc khuya mới về, bố giúp con đối phó với mẹ thêm lần này nữa nha "
" Thôi trễ thật rồi "
" Con đi đi, bố cũng chuẩn bị ra cửa tiệm, bán buông phải đúng giờ, mà nhớ chỉ lần này nữa thôi đấy, bố không muốn con mạo hiểm theo dõi đám người gì nữa đâu đấy "
"Vậy con đi trước "
Cả nhà cô sống nhờ vào doanh thu của quán lẩu nhỏ tận sâu trong con hẻm chợ đông là nơi đầu điểm của các thương buông trao đổi hàng hóa thuỷ sản, nông sản, dịch vụ mặt khác đó cũng là nơi tụ hội của nhiều thành phần lang bạc thường xuyên gây chuyện,thu tiền bảo kê.
Nhưng vì để sống lâu dài, không có cách nào buộc phải thoả thuận để có thể sống yên ổn
" Đi nhanh đi, mẹ con ra là phải nán lại nữa,bố cũng phải vào bếp báo lại với mẹ con bố ra cửa hàng "
" Vậy con đi trước "
Phùng Cao Đạt xỏ chiếc áo khoác, quần thắt nịch gọn gàng thẳng lưng ưỡn bụng còn không lấy gương soi tóc, ông vén màn bên vách " Cốc cốc ".
Ông đi đến ôm Lí Như Ngọc từ đằng sau hôn má bà " Ông này "
"Ơ cái bà này,nước giăng đầy mặt tôi hết rồi này?
" Tránh ra cho tui rứa nốt mấy cái bát, hai cha con các người cứ giỏi làm trò " Lí Như Ngọc cười ngượng - Hải My đâu ông?
Phùng Cao Đạt thấy vợ chỉ quan tâm con gái, ông giã nảy vờ không nghe hất mặt giả bộ lau nước trên mặt
Lão Phùng, có nghe tui hỏi gì không?
" Nó đi rồi "
Đi đâu?
"Hải My đi gặp bạn rồi bà ạ "
Nhưng tôi lo quá ông
Bà lo cái gì nói tôi nghe: Ông quay sang nhìn người vợ
"Giấy không gói được lửa " Sâu trong đáy mắt người mẹ luôn lo sợ một ngày chuyện mà cả hai chôn giấu sẽ bị phanh phui " Lúc đó chắc chết mất ông ơi "
Phùng Cao Đạt hiểu ý vội lấy tay che lấy môi bà không muốn bà nói điềm gỡ
Đôi tay ông nắm tay vợ mình trấn an nhìn bà đang buồn rầu,ông hiểu nỗi lo của bà vì Hải My là tất cả của hai người tuy nói là đứa con được nhặt trong lúc vô tình nhưng hai người xem cô như con gái ruột sợ một lúc nào đó cô biết được sự thật nội tâm sẽ xuất hiện vách ngăn vô hình trong cảm xúc " Liệu tình cảm có đổi thay không ông "
" Bà yên tâm "
Phùng Cao Đạt dụi dụi đôi mi ôm vỗ nhẹ vai bà rồi đi, khi đi ông cũng đôi lần nhìn lại, ông ngượng cười hy vọng bà cũng sẽ nở nụ cười yên tâm
" Haizzzz"
Chiếc xe vừa thắng gấp trước cổng khu dã ngoại Phùng Hải My đã bị đám bạn bao vây không thở nổi, khó lắm cô mới gửi được xe trong nhà xe, theo sau là những lời than trách của cô
Có biết là bọn mình đợi lâu lắm rồi không, bạn tôi ơi
"Xin lỗi mà, do kẹt xe quá "
Có lẽ là do trời ôi bức khiến tâm tính Thẩm Tuyết đi xuống mà cô có phần giận Phùng Hải My vì đến trễ.Sau vài lần biết ý cô bị cái miệng ngọt của Phùng Hải My hạ gục.Gương mặt cau mi đã dần buông xuống,Thẩm Tuyết kâu tay Hải My vừa đi vừa nói rồi nhìn qua Dương Thịnh.
Dương Thịnh có dung mạo khôi ngô của một tri thức trẻ, khi còn đi học anh được các girl nữ liệt vào hình mẫu trong tiêu chí chọn chồng của biết bao phái nữ, anh nhìn cô từ đầu đến chân như có điều muốn nói hỏi Hải My, người bạn cùng anh chơi thân quậy phá đến mang nhục một thời - Hễ, hôm qua hết mình hôm nay gặp cậu hết hồn vậy?
What?
"Này " Dương Thịnh giục
À hả - Tớ bình thường mà
" Đợi tớ, đợi tớ " cả nhóm quay lưng lại
Như La có đôi mắt to hồn nhiên thần thái tươi như nắng mùa thu cô chạy gấp gáp thướt tha trong nắng bị bỏ tụt lại, vì cô mãi đắm chìm trong mấy con thú bông bên quầy hàng ở khu dã ngoại, Như La chạy vượt lên nắm đôi tay đang chờ của Hải My và Đổ Thẩm Tuyết còn tinh nghịch đánh hông đá Dương Thịnh sang chỗ khác
" Cậu "
Hai cậu có dự định gì tiếp theo trên con đường làm giàu sao này làm phú bà như đã hẹn chưa nào?
" Có lẽ tớ sẽ xin vào tập đoàn phát triển nhất thành phố,là tập đoàn Phát Lợi Thụy Lâm " Hải My nói
Thẩm Tuyết phải về Mỹ, Như La nói phải qua Sing giúp bố tiếp quản một chi nhánh tập đoàn bánh ngọt.
Cũng như đây là lần gặp cuối của cả nhóm,ai nấy cũng điều im lặng lu luyến không nỡ xa " Các cậu đi hết rồi, Như La cậu phải về singapore sao?
" Đúng đúng" Như La gật đầu
Còn cậu, bao giờ cậu quay lại?
Thẩm Tuyết là cô gái mạnh mẽ nhất trong đám bốn người, từ khí chất đến tính cách cô điều rất độc lập, tự chủ khiến đàn ông không ai dám đến gần cho dù cô rất xinh đẹp bởi vì cô quá mạnh mẽ vì vậy mà Thẩm Tuyết đã đùa rằng " Khi nào tớ tìm được chồng ở bên mỹ, tớ sẽ về đây gặp lại cậu, há "
Cậu mà có chồng á hả, chất khi ấy Dương Thịnh tui con cháu cũng biết gọi ông hết luôn rồi
Cậu muốn ăn đấm nữa phải không?
" Đấy, Hải My, Như La hai cậu đừng ôm hy vọng, tính cậu ấy như thế đàn ông gặp không ai dám đến gần luôn " Dương Thịnh cố tình trêu cho bớt có mùi bi thương,bởi vì anh cũng buồn không kém vì ai khi cả một thời thanh xuân sát cánh, giờ đột ngột chia xa ai mà không buồn cho được chứ
"Thôi thôi mà ôm ôm nè "
Đừng quên nhiệm vụ chúng ta đến đây lần này? Dương Thịnh một bên nhắc nhở, nếu họ cứ như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến nhiệm vụ
" Thấy rồi " Như La đột nhiên la lớn, cả ba vội buông khỏi vòng tay nhìn theo hướng Nam
"Phập phập " Bỏ Bỏ cái tay ra cậu..
thấy rồi sao?
- Hành động
" Bắt đầu " Dương Thịnh tiên phong đi được một bước liền bị Hải My nắm cổ áo không cho đi, muốn đi phải trả lời câu hỏi của cô mớ được đi " À mà, cậu còn chưa nói cho bọn tui biết dự định tiếp theo của cậu là gì?
Tớ sao?
"Phải " cả ba ăn ý đồng thanh
Tớ cũng có dự định giống như Hải My, điều muốn vào tập đoàn Phát Lợi Thụy Lâm,mỗi người một mục đích không ai giống ai: Dương Thịnh nhếch mài nép gần đánh vai Hải My trêu
Hai cậu có chuyện gì đa? sao mình nghe mà không hiểu gì hết...Là cậu ta.Dương Thịnh lấy tay bụm chặt miệng Hải My ghé sát tai cô cầu xin.
Hai cậu không muốn nói thì thôi vậy! chúng ta đi thôi, dù sao tớ cũng không muốn xen vô chuyện riêng của hai người.
Cậu giận sao? Dương Thịnh vặn hỏi
Dương Thịnh tớ không có
Tại thành phố trung tâm nhộn nhịp,xô bồ chen chít đông người qua,dòng đời nghiệt ngã đã đưa người tương lai nắm trong tay vĩ mạch của thành phố trở về
Anh lịch lãm với bộ vest đen sang trọng vừa rời khỏi sân bay quốc tế sau nhiều năm du học bên Paris.
Gương mặt chưa từng nở nụ cười sát