Tầm 30p xe anh dừng trước một nhà hàng, nhìn từ ngoài vào trong không có gì khác biệt như bao nhà hàng sang trọng khác vẫn là cửa kính, gạch đá cổ điển, hoa văn đơn giản hiện đại.
Phùng Hải My và cả Hứa Minh ậm ừ đứng trước cửa, Hứa Minh bước một bước lên trước quay đầu nhìn lại vẫn thấy cô chần chừ - Sao vậy? hay là muốn tôi bồng cô vào.
"Anh" tôi có một chuyện muốn nói, cô muốn nói anh nghe việc mình không mang theo tiền nhưng nào ngờ anh lại cười toe lên " Tưởng là chuyện gì, đừng lo, mau vào trong "
Anh kéo tay cô, hành đồng đó vô tình tạo nên cảm giác rất lạ trong tiềm thức cô, điều quái lạ hơn cô lại có phần hứng thú với trang phục nhân viên trong nhà hàng.
Vừa đặt mông ngồi xuống cô đã chườm lên trước hỏi Hứa Minh
Theo tôi được biết các nhà hàng sang trọng bất kì đâu nhân viên điều phải diện đồng phục đồng thể nhưng nơi đây họ làm ngược lại cho phép ăn mặc một cách thoải mái như vậy? Anh có thấy lạ không
"Xin hỏi anh chị dùng gì ạ " nữ phục vụ đầu nhuộm khói bạc, mặc áo thun, quần bò niềm nở chào hỏi.
Hứa Minh nhìn cô xong lại cầm menu từ trên tay cổ đưa về phía Phùng Hải My
"Cô gọi món trước đi"
Xem sơ qua cô từ tốn gọi món cháo hạnh nhân gan - Đây tới lượt anh
Hứa Minh ngập ngừng cầm menu anh và cô như đang giao tiếp ngầm bằng ánh mắt
" Cô gọi ít vậy sao"
" Ùm, tôi chỉ ăn nhiêu đó thui, bao tử nhỏ anh thông cảm "
Biết là cô ngại nên anh công nhẹ khuôn môi rồi nhìn vào thực đơn gọi thêm vài món " Cô cho tôi một gan bò hấp huyết hồi, một súp hải sản, một cơm long nhãn tẩm bồ mễ "
"Quý ngài có thêm gì nữa không ạ "
" Đem những món đó lên trước, cần gì chúng tôi sẽ gọi sau "
Vâng...
Thấy phục vụ đi xa anh xoắn tay áo sơ mi mỏng trắng gọn vài vòng lên khuỷu tay, điện thoại đặt ngửa lên bàn ăn, thao tác tỉ mỉ sấp ly ngay ngắn gót trà, ân cần đưa cô một ly.
" Phục vụ ở đây không phải nhân viên chính thức trong nhà hàng, những nam nữ ăn mặc thoải mái trong đây điều là sinh viên ở ngành quản trị nhà hàng khách sạn đến đây thực tập, họ sẽ được chỉ dạy kinh nghiệm, bao ăn uống trong ngày, trang phục tùy ý nhưng cấm trang phục nhạy cảm, điều đặc biệt ở đây là họ sẽ không có lương kể cả lương ngày.
"Ồ ra là vậy, đúng là trong những năm đầu có tuổi trẻ chúng ta nên trao dồi kinh nghiệm kỹ năng mềm kể cả làm việc không lương cũng được " Phùng Hải My cảm thán
"Đôi bên cùng có lợi, thức ăn cũng đem ra rồi cô mau ăn đi, ăn xong chúng ta cùng về bệnh viện " Hứa Minh nói thêm.
Nhưng sao anh lại biết rõ những chuyện này? Hứa Minh ngó cô nhưng không trả lời,