07.
Cành hoa mai ngoài cửa sổ không chịu nổi gánh nặng của tuyết, gãy mất nửa cành, ta chợt hoàn hồn, Dao Kỳ đang cười khanh khách nhìn ta.
"Tiểu chủ, hôm nay người cùng nô tỳ ra ngoài đi dạo một chút nhé, đêm nay là đêm giao thừa."
"Được" Ta trả lời, rút ra khỏi những kỷ niệm thống khổ kia. Mặc áo choàng dày, được Dao Kỳ đỡ ra khỏi cửa phòng, bên ngoài cửa quá lạnh, ta thích ứng hồi lâu mới không để cho gió lạnh kia tràn ngập vào dạ dày đau đớn.
Ta đi tới dưới cành mai còn sót lại, ngước mắt nhìn màu đỏ tươi dưới lớp bông tuyết dày.
Lòng ta chết từ khi nào? Chắc là mùa đông Mục Chiêu năm thứ năm, mang tiểu Tô Dung của ta đi, cả Diêu tỷ tỷ của ta nữa.
A Nương ta thông minh cả đời, sai lầm lớn nhất, chính là để cho ta sống.
Ta cũng cẩn thận cả đời, sai lầm lớn nhất, chính là yêu vị Đế vương kia.
Còn hận không? Ta không hận nữa.
Hài tử của Lương phi, là ta hại. Thái hậu chết, cũng có liên quan đến ta. Thiện nhân thương, ác nhân cười(*), ta nhìn không quen lý lẽ này.
(*) Ý chỉ đâu chỉ có những người thiện lương mới
thương khóc, còn người làm ác mãi cười cợt, có vài người làm ác nhưng vẫn giả bộ thiện lương.
Ta híp mắt lại, tuyết rơi dày làm tầm mắt ta mờ đi.
Trời lạnh quá.....
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dung cười tủm tỉm, không ngừng gọi ta là mẫu phi.
Phía sau còn có Diêu tỷ tỷ, dịu dàng nhìn ta cười.
Thật tuyệt.
Ý thức dần dần rút đi, mơ hồ giống như nghe thấy Dao Kỳ gọi tiểu chủ. Ta thật muốn nói cho nàng biết, ta không phải tiểu chủ, gọi ta là Tiểu Oanh Ca.
Liễu Oanh Ca.
Nhưng ta không thể mở miệng.
Từ ngày đó, ta đã sống được thêm ba mùa đông tuyết dày, sống được vào mùa đông, cũng chết ở mùa đông.
Đại khái hết cuộc đời này, số phận ta đã dính liền với tuyết.
——
Tuyết đè cành mai đã ba mùa, lời hứa nào người từng nói với ta, mùa đông của ta có người sẽ thành ấm áp?
- HOÀN -