Sau khi để Lộ Minh và Trần Bằng Oánh đi thu thập phòng bọn họ muốn dùng, hai người Trì An trở lại phòng mình.
Vì mạt thế, không có gì an toàn hơn hai người ở bên nhau, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn củng ăn cùng ngủ, hơn nữa Tư Ngang đang trong bộ dáng tiểu chính thái, Trì An căn bản không có tâm tình kiểu diễm gì, hoàn toàn coi như mình đang nuôi trẻ nhỏ.
Tuy mỗi lần nhìn đến mặt bánh bao của Tư Ngang, cô luôn cảm thấy mình đang có một anh chồng nuôi từ bé, cảm giác thật quái lạ.
„Vừa rồi nhóc cho bọn họ ăn gì?“ Trì An tò mò hỏi.
„Bom mini, nó sẽ dính chặt trên dạ dày, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, phanh một tiếng, sẽ khiến người ta thịt nát xương tan.“ Tiểu chính thái dùng âm thanh vô cùng dễ nghe giải thích cho cô, nói xong lời cuối, trên mặt còn lộ ra nụ cười vô cùng đáng yêu, hai mắt lóe sáng.
Quả thật là một ác ma nhỏ mà.
Trì An lập tức hiểu rõ vì sao sắc mặt hai người vừa rồi khó coi như vậy, phỏng chừng lúc trước khi bọn họ đối phó với đoàn người của Tư Ngang, cũng dùng thủ đoạn này.
Trì An đem cây quạt nhỏ cố định trước giường, sau đó nằm xuống.
Tiểu chính thái nằm bên cạnh cô, mở to mắt nhìn chằm chằm cô, chờ sau khi cô nằm xuống, cậu quay người đối mặt với cô, nói: „Chị không sợ sao?“
Trì An xoa xoa đầu cậu, „Có cái gì phải sợ? Mau ngủ đi, trẻ con phải ngủ nhiều mới mau lớn được!“
Tiểu chính thái lập tức tức giận đến xanh mặt, „Đừng coi tôi như trẻ con!“
„Nhưng nhóc thật sự là trẻ con mà!“
Cậu tức giận đến môi cũng phát run, sau đó đưa lưng về phía cô, rõ ràng là giận rồi.
Trì An cười đến đau cả bụng, rõ ràng chỉ là một cậu nhóc, lại không thích người ta coi mình là trẻ nhỏ, thật buồn cười. Nhưng thấy bộ dáng giận dỗi của cậu, Trì An lại có chút đau lòng.
Quả nhiên là dưỡng anh chồng nuôi từ bé mà!
„Được rồi, chị biết nhóc lợi hại, so với những trẻ nhỏ khác còn lợi hại hơn, đừng nóng giận.“ Trì An xoay mặt cậu lại, hôn hai cái, mặt đầy ý cười nhìn cậu.
Cậu vẫn tức giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhìn cô trong chốc lát, duỗi tay ôm eo cô, mặt áp vào khuỷu tay cô, mới vừa lòng nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Trì An vẫn dậy sớm như cũ.
Khi cô đi vào viện luyện kiếm, thì nhìn thấy hai người Lộ Minh ở phòng khách, bọn họ cũng dậy thật sớm, tinh thần thoạt nhìn có chút kém.
Trì An cùng bọn họ chào hỏi nhau, sau đó luyện kiếm. Tia nắng ban mai dần dần lộ ra, khi sắc trời đã sáng tỏ, Trì An cả người đây mồ hôi mà thu kiếm.
Lộ Minh và Trần Bằng Oánh không có việc gì làm, vẫn luôn quan sát cô, muốn nhìn một chút, cô gái này có gì mà lợi hại như vậy, có thể năm lần bảy lượt có thể bình an mang Tư Ngang đi trong cuộc truy đuổi của bọn họ.
Thấy cô luyện kiếm, họ có chút không để bụng, chờ khi phát hiện chiêu thức đều có kết cấu, quỹ đạo thay đổi thất thường, nhìn chằm chằm thật lâu, đến nỗi đầu choáng mắt hoa, trước mắt xuất hiện bóng chồng, hai người lập tức hoảng sợ, cũng không dám nhìn chằm chằm nữa.
Bọn họ dường như đã hiểu rõ vì sao cô gái này có thể thong dong thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ.
Hơn nữa, cô vẫn là một người thường, đây mới là điều khiến người ta giận mình.
Còn thực lực cô mạnh đến cỡ nào, đến nay bọn họ vẫn không có thử ra, vì mỗi khi gặp mặt, đều là họ đuổi cô trốn, không có nghiêm túc giao thủ. Hiển nhiên cô cố kỵ đứa nhỏ bên cạnh, muốn bảo hộ cậu, không có toàn lực ứng phó.
Còn tối qua, chỉ là thử, nhưng vì trời quá tối, bọn họ do không phòng bị, nên mới dễ dàng bị cô chế phục.
Trì An thấy tiểu thiếu gia muốn dậy, đem canh gà để trong giếng ngày hôm qua ngày hôm qua, để lên bếp than hâm nóng, sau đó lên lầu tìm Tư Ngang.
Trong chốc lát, Trì An dẫn tiểu chính thái còn đang vuồn ngủ xuống lầu.
Trì An múc nước cho cậu rửa mặt súc miệng, lúc này canh gà trong bếp truyền đến mùi thơm, bụng môi người đều phát ra tiếng ục ục.
Trì An cho mì vào nồi, nấu mì gà, sau đó múc ra hai chén to ra.
Tư Ngang ngoan ngoãn ngồi ở bàn nhỏ chuẩn bị dùng bữa sáng, Lộ Minh và Trần Bằng Oánh có chút ngốc cứ đứng ở một chỗ.
Trì An bưng hai chén mì gà ra, nói với họ, „Đây là bữa sáng của chúng tôi, tiểu thiếu gia kén ăn, tương đối khó hầu hạ, hai ngươi chính mình lấy đồ ăn trên xe ăn đi.“
Hai người nhìn mì gà thơm ngào ngạt, dù hiện tại trời vô cùng nắng nóng, cũng không thắng nổi mùi thơm của mì gà công kích, chỉ phải nhịn xuống trùng tham ăn trong bụng, đi lấy lương khô trong xe ra, ăn mà không biết mùi vị gì, quả thật không thể ngược hơn mà.
Tuy Tư Ngang không hài lòng với lời bình của cô, nhưng thấy hai người kia không đến ăn, trong lòng vẫn rất cao hứng.
Cậu mới không cần đem đồ ăn An An làm cho người khác ăn.
Sau khi ăn uống no đủ, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Hai người Lộ Minh cũng lái xe, đậu ở một địa phương rất xa thôn. Lộ Minh lái xe đến đây, Trì An nhìn chiếc xe jeep được cải tiến qua, chưa nói gì.
„Chúng tôi muốn đi căn cứ Hy Vọng, còn các người?“ Trì An hỏi.
„Dĩ nhiên là đi cùng hai người.“ Trần Bằng Oánh vội trả lời, tối hôm qua bọn họ nuốt vật kia, càng không thể rời khỏi bọn họ, tránh cho khi tiểu thiếu gia mất hứng, trực tiếp khởi động bom mini trong người họ.
Bom mini này vô cùng uy lực, nghe nói là sản phẩm mới của căn cứ Hy Vọng, căn bản là không thể tiêu hóa được, cũng không có biện pháp bài tiết như các vật thường, cũng không thể phẩu thuật trực tiếp lấy ra từ dạ dày.
Trì An a một tiếng, cũng không nói gì, cùng Tư Ngang ra xe, tiếp tục lái về phía Bắc.
Sau mạt thế, vì rất nhiều đường xá không được duy tu, cùng với thiên tai, hoặc là tổn hại do dị hình và con người chiến đấu để lại, khiến cho đường xá rất khó đi, lộ trình đi về phía Bắc kéo dài vô hạn.
Đường không dễ đi, hơn nữa thời tiết càng khô nóng oi bức, người ở trên đường lâu, tính tình càng trở nên không xong.
Trì An nhịn không được nhíu mày, cuối cùng không có biện pháp, quyết định vẫn là đi theo đường mà nhóm người Ánh Sao đã đi.
Rất nhiều căn cứ muốn vào thành phố lân cận tìm vật tư, đều sẽ thuận tiện rửa sạch chướng ngại trên đường, tiện cho những đường đoàn xe đi thu thập.
Tư Ngang nhìn bản đồ cứng nhắc, nói với Trì An: „Phía trước có một trạm xăng dầu, có thể nghỉ trưa ở đó.“
Trì An „uhm“ một tiếng.
Rất nhanh họ chạy đến trạm xăng dầu.
Trạm xăng ở ven đường, thoạt nhìn vô cùng cũ nát, bên cạnh là đồng ruộng hoang vu và một khu rừng trúc nhỏ, bên cạnh có một cây hòe giá cao lớn, tạo thành bóng râm to, thật ra cũng có vài phần mát mẻ.
Sau khi mấy người xuống xe, Trần Bằng Oánh đi trạm xăng tìm kiếm, phát hiện xăng dầu không còn chút gì, cửa phòng nghỉ cũng bị ngã một bên, cửa kính thì vỡ tan đầy đất, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.
Trần Bằng Oánh từ phòng nghỉ đi ra, phát hiện Trì An và nhóc quỷ không thấy đâu.
„Ở đằng kia.“ Lộ Minh chỉ về phía rừng trức nhỏ bên cạnh.
Trần Bằng Oánh khó hiểu hỏi: „Bọn họ đi qua đó làm gì?“
„không biết.“ Lộ Minh thành thật nói.
Hai người đứng dưới bóng râm của cây hòe già, nhìn một lớn một nhỏ đi bộ trong rừng trúc.
Sau một lúc lâu, Trần Bằng Oánh đột nhiên nói, „Lộ Minh, có cần liên hệ anh Vệ Đông không?“
„không được, Bàng Thiến đi cùng anh Vệ Đông, cô ta sẽ phát hiện ra.“
Nghĩ đến người phụ nữ điên Bàng Thiến kia, Trần Bằng Oánh có chút đau đầu.
cô vẫn luôn cảm thấy mấy người ở trong đội Hoa Hồng Lửa đều rất điên, đặc biệt là vị Đào tiểu thư kia, cả ngày thần thần bí bí, rõ ràng là đi theo hướng thanh thuần, nhưng lại không giấu được một thân lệ khí, phảng phất như cả thế giới đều thiếu cô ta.
Lúc mạt thế bắt đầu, rất nhiều còn chưa phản ứng, cô gái đó đã nhanh chóng thành lập chiến đội Hoa Hồng Lửa, thu nạp rất nhiều cuồng chiến sĩ lợi hại, trong đó chủ yếu là nữ giới. Khi cô ta thành lập căn cứ Tự Do, cũng dám đi trêu chọc quân đội, thật là một nhân vật tàn nhẫn.
Còn về Bàng Thiến, nghe nói lúc mới bắt đầu mạt thế, cô ta bị đàn ông phản bội, vết thương trên mặt cũng là lúc ấy lưu lại. Sau đó, Đào tiểu thư cứu cô ta, sau này cô đối với Đào tiểu thư rất trung thành và tận tâm, nghiễm nhiên trở thành một fan não tàn, chỉ cần Đào tiểu thư nói, tất cả đều đúng.
Đào tiểu thư chủ trương sát hại Tư Ngang, cô ta là người đầu tiên phụ họa, thậm chí nguyện ý rời khỏi căn cứ, chỉ vì đi giết Tư Ngang.
thật là một phụ nữ không nói lý.
„Vậy chúng ta cứ đi theo bọn họ sao?“ Trần Bằng Oánh hỏi.
Lộ Minh tuy hàm hậu thành thật, kỳ thật tâm tư tỉ mỉ, đầu óc xoay chuyển mau, bằng không Mai Gia Niên cũng sẽ không đặc biệt phái riêng y đến đây. Bọn họ có vài người, nhìn như là Vệ Đông dẫn đầu, nhưng quyết định đều là do Lộ Minh.
Y thở dài, nói: „Ý của Mai thiếu là chúng ta tốt nhất cứ đi theo cậu ta, mãi cho đến khi biết được bí mật của cậu ta.“
„Bí mật? Là bí mật cậu ta có thể tránh dị hình sao?“
„Có lẽ vậy.“ Trong mắt Lộ Minh lướt qua một tia hoang mang.
Trần Bằng Oánh đối với đáp án ba phải của y thì có chút bất mãn, nhưng người thông minh chính là như vậy.
cô nhún nhún vai, nói: „Kỳ thật đi theo bọn họ cũng không tồi, dọc theo đường đi sẽ không gặp phải dị hình, so với bất luận kẻ nào trên thế giới này đều hạnh phúc hơn.“
Sau khi Lộ Minh nghe xong, trên mặt lộ vẻ tán đồng, tuy Bàng Thiến và Đào tiểu thư vẫn luôn cho rằng Tư Ngang là quái vật, cần phải sớm xử lý, đỡ phải mang đến tai họa cho nhân loại. Nhưng cậu chỉ là đứa trẻ, quái vật hay không, không phải do miệng các cô nói là được.
Rất nhanh, Trì An và Tư Ngang trở về, khi thấy rõ đồ vật trên tay họ, hai người đều có chút không nói nên lời.
Chỉ thấy Trì An một tay xách theo một con chuột tre to mọng, một tay khác là con gà mái già, một đường lộc cộc mà qua.
„Con mồi trong rừng trúc thật nhiều, xem ra ngày thường rất ít người đi bắt chúng.“ Trì An cao hứng nói.
Đồ ăn trong thời kỳ mạt thế vô cùng thưa thớt, con người phần lớn co đầu rút cổ trong căn cứ, diện tích gieo trồng trong căn cứ hữu hạn, không có biện pháp cung cấp quá nhiều đồ
ăn cho con người. Mà ngoài căn cứ, nơi nơi đều là dị hình uy hiếp tính mạng của họ, con người rất ít khi chú ý đến sinh vật ngoài dã ngoại, cố tính đám dị hình chỉ ăn thịt người, đối với thịt của loài khác không có hứng thú lắm, nên các con vật sống trong núi rừng đều sống rất tốt.
Hai người cạn lời nhìn cô, đối với lời cô nói không có ý kiến gì.
Nếu không phải có Tư Ngang trời sinh khiến đám dị hình tránh đi, bọn họ căn bản không có cơ hội đến chỗ kia tìm đồ vật, sẽ giống như những người khác, mỗi lần ra ngoài thu thập vật tư, đều phải vội vàng mà tìm phòng ở kiên cố ở trong thành phố, mới không chạy loạn ngoài dã ngoại.
Buổi tối, bọn họ chọn một trấn yên tĩnh qua đêm.
Khi bọn họ đến, dị hình nấn ná trong trấn đều rời đi, toàn bộ trấn đều yên tĩnh khiến lòng người lâm vào trống vắng.
Lộ Minh xung phong nhận việc, đem chuột tre và gà mái cầm đi vào phòng bếp xử lý, chuẩn bị làm cơm tối cho họ.
„Lộ Minh nấu ăn rất tốt, trước mạt thế, anh ấy là đầu bếp một tiệm cơm nhỏ, đêm nay các người có lộc ăn.“ Trần Bằng Oánh vừa nói vừa cùng Trì An thu thập nhà ở.
Trì An nhịn không được mà chờ mong.
Ăn uống ngủ nghỉ, bốn việc trong sinh hoạt của con người, ăn luôn đứng đầu, cũng là chuyện quan trọng nhất. Con người đối với chuyện ăn, kỳ thật luôn tương đối chấp nhất, đặt biệt là thời mạt thế, rất nhiều món ngon đều không nếm được, mọi người càng thêm hoài niệm xã hội trước đó.
Rất nhanh trong không khí truyền đến mùi thơm của đồ ăn.
Lộ Minh đem chuột tre kho tàu, gà mái thì hầm canh, canh gà dùng ăn chung với mì sợi, thịt gà thì làm thành gà sốt tương, tuy không có gia công như món chính tông, nhưng thời điểm này không ai để ý.
Hơn nữa còn có một mâm rau dại, bữa tối lập tức trở nên phong phú.
Bốn người ăn đến mồ hồi chảy ròng.
Sau khi ăn xong, Trì An nắm tay tiểu chính thái đi bộ tiêu thực, nói với cậu: „Xem ra giữ họ lại cũng có chỗ hữu dụng.“
Cậu „uhm“ một tiếng, nhàn nhạt nói: „Vô dụng thì trực tiếp khiến họ nổ tung, thịt nát xương tan.“
„... Đừng bạo lực như vậy!“ Trì An mặc đầy hắc tuyến nói.
Tiểu chính thái âm trầm nhìn cô, „hiện tại chị sợ cũng vô dụng! Chúng ta đã cột chung với nhau, về sau chết cũng chết cùng một chỗ!“
Trì An nhịn không được trợn trắng mắt, người đàn ông này mặc kệ bao nhiêu tuổi, con bà nó đều là một đức hạnh.
Thấy cô không để bụng, cậu tức giận đến xanh mặt, trong mắt quay cuồng cảm xúc đen tối, sau đó chậm rãi thu liễm lại.
không quan hệ, về sau cậu sẽ khiến cô hiểu rõ.
Hôm sau, đột nhiên trời mưa to.
Mùa hè vùng duyên hãi luôn có nhiều gió bão, khi nó đổ bộ, sẽ đưa tới một hồi bão tố.
Trận mưa này kéo dài đến hai ngày mới ngừng.
Ngày thứ ba, khi họ tiếp tục lên đường, trời vẫn âm u.
Có bản đồ của Tư Ngang, bọn họ không có đi sai đường, chỉ là sau cơn mưa, đường lại thêm khó đi.
„Sắp đến phạm vi căn cứ Ánh Sao.“ Tư Ngang nhìn màn hình nói.
Trì An a một tiếng, “không biết căn cứ Ánh Sao ra sao, nghe nói Lưu Tướng quân quản lý nó rất khá.“
„Ông là bạn của ông nội.“ Tư Ngang nhàn nhạt nói.
„Vậy có cần đi nhìn một cái không?“ Trì An lại hỏi.
Tư Ngang liếc nhìn cậu một cái, cuối cùng uhm một tiếng.
Chỉ là bọn họ còn chưa tới căn cứ, đã nghe tin căn cứ Ánh Sao bị dị hình tấn công.
nói cho bọn họ tin này là đội trưởng đội cuồng chiến sĩ căn cứ Ánh Sao – Mạnh Tinh.
Sau khi Mạnh Tinh nhận được tin căn cứ bị dị hình tấn công, gấp vô cùng, chỉ là bọn họ có gấp đi nữa, cũng không có biện pháp trở về vào lúc này, không nói mấy ngàn dị hình vây thành, chính là đám dị hình trên đường cũng khiến bọn họ ăn không tiêu, nếu lúc này trở về, đụng phải đám dị hình kia trên đường, chỉ có con đường chết.
Nhóm người Mạnh Tinh lưu lại trong thành cách căn cứ Ánh Sao không xa.
Nhóm Trì An cũng may là dừng lại chỗ này, cách vách là nơi nhóm Mạnh Tinh ở.
Đêm đó, Trì An ngồi nhìn Tư Ngang lăn lộn một đống sản phẩm điện tử, thì nghe được tiếng đập cửa.
cô đi đến mở cửa, thấy Lộ Minh và Trần Bằng Oánh.
Sau khi hai người đi vào, nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp ngồi xếp bằng trên sàn, hai tay trắng nõn nhanh nhẹn mà lắp ráp linh kiện, một màn kia đánh sâu vào lòng bọn họ.
rõ ràng là một đứa nhỏ tám chín tuổi, nhưng chơi mấy thứ này còn tốt hơn cả người lớn, giống một người chuyên nghiệp, phàm là ai nhìn thấy cũng sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc. Mà làm cho bọn họ càng bị bất ngờ, là khi bọn họ thấy cậu mở Ipad ra, trên màn hình là bản đồ kiến trúc của căn cứ Ánh Sao, bọn họ không biết nên phản ứng thế nào.
Tư Ngang nghiêm túc lăn lộn mấy thứ này, căn bản không quan tâm bọn họ.
Trì An chiêu đãi hai người: “Hai người có chuyện gì sao?“
Trần Bằng Oánh một bên không chút để ý những điểm đỏ dày đặc trên màn hình, một bên hỏi: „Các người tính đi căn cứ Ánh Sao?“