Sau khi quỷ sai trở về, sáng hôm nay Lý Tu Viễn mang theo Ngô Phi, Hàn Mãnh, Thiết Sơn cùng các hộ vệ tiến vào trong Vọng Xuyên. Đây là nơi rừng sâu núi thẳm, yêu ma ẩn hiện, dã thú khắp nơi, đâu đâu cũng có. Nếu người không có vài phần bản lĩnh tuỳ tiện đi vào, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, tự tìm đường chết.
Dù sao thì rừng rậm thời cổ đại cũng không giống thời hiện đại. Ở cổ đại, chỉ cần tuỳ tiện tìm một khu rừng nhỏ cũng có thể so với cái gọi là rừng rậm nguyên thuỷ mà quốc gia bảo tồn, đi vào thì dễ muốn ra thì…rất khó.
- Đại thiếu gia, người thường đều nói không thể tin lời ma quỷ. Mấy tên quỷ sai tối qua sẽ không gạt chúng ta chứ? Chốn thâm sơn cùng cốc này thật sự có thần tiên sao?
Lý Tu Viễn nói:
- Thâm sơn cùng cốc như thế này tất nhiên sẽ không có thần tiên, nhưng sẽ có yêu tinh đắc đạo hoặc là đạo nhân ẩn cư. Được rồi, đừng nói nhảm nhiều như vậy, sắp đến nơi rồi.
Sau khi bọn người Lý Tu Viễn vào núi Vọng Xuyên, đi một đường thẳng tiến thì mấy canh giờ trôi qua bọn họ đã đến dưới chân núi.
Khi ngẩng đầu lên liền thấy mây mù lượn lờ bốn phía, không thể nhìn rõ được. Mây mù thật dày đặc, gió bình thường không thể nào thổi tan. Nếu liều lĩnh đi vào chỉ sợ sẽ lạc đường ngay lập tức.
- Chính là ở đây.
Ánh mắt Lý Tu Viễn ngưng tụ, hắn cảm thấy đây là một nơi bất phàm.
- Đại thiếu gia, trong núi nhiều chướng khí. Nơi này mây mù lượn lờ, chỉ sợ đều do chướng khí ngương tụ thành. Nếu đường đột đi vào e là có nguy hiểm.
Ngô Phỉ nói.
- Có phải chướng khí hay không thì thử mới biết được.
Lý Tu Viễn cởi chiếc đai ngọc, giải khai khí tức của thất khiếu linh lung tâm ra. Lúc này mây mù bốn phía giống như bị một cỗ thanh phong vô hình thổi tan, cảnh vật lập tức được hiển lộ ra trước mặt bọn họ.
- Xem ra không phải chướng khí mà có người dùng đạo pháp che giấu ngọn núi này.
Nói xong Lý Tu Viễn nhanh chân đi về phía trước, trong lòng hắn cũng có chút chờ mong. Vì loại tình huống này xuấn hiện thì chỉ có một nguyên nhân, đó là thật có đạo nhân ẩn cư trong ngọn núi này. Có lẽ đó chính là vị thần tiên mà tiền đại phu đã nói đến.
Đám người Thiết sơn đều ngây người nhìn một màng này, bọn họ không hiểu vì sao đang yên đang lành một tầng mây mù dày đặc như vậy đột nhiên lại tản ra. Nhưng nhìn thấy Lý Tu Viễn không một chút sợ hãi đi phía trước, dù bọn họ sợ cũng phải theo sát phía sau.
Những nơi Lý Tu Viễn đi qua mây mù dày đặc liền tự động tản ra. Một lúc sau, đoàn người đã thấy một bậc thang ở phía trước. Dọc theo bậc thang uốn lượn, đi lên phía trên chính là đỉnh núi phía sau những tầng mây mù dày đặc như ẩn như hiện. Nhìn như một chiếc thang trời khiếnmọi người không nhịn được muốn đi đến cuối bậc thang có phải sẽ là thiên cung chăng.
- Lần này ta đến đây là để cầu tiên dược, cần phải có thành ý. Vì vậy các ngươi cứ lưu lại đây, để ta một mình lên núi.
Lý Tu Viễn thấy vậy liền khẳng định có cao nhân ẩn cư nơi này.
- Đại thiếu gia, nơi này núi non hiểm trở, tiểu nhân thấy hay ngài
mang theo hộ vệ đi cùng đi.
Thiết Sơn nói.
- Không cần khuyên, ta tự có chủ trương. Đưa ta một cây đao để phòng thân là được.
Lý Tu Viễn nói.
Binh khí của hắn quá nặng nên không tiện mang theo. Thiết Sơn tháo xuống yêu đao bên hông đưa tới. Lý Tu Viễn nắm lấy yêu đao rồi nhẹ nhàng bước dọc theo bậc thang, một đường leo nhanh. Bọn người Thiết sơn đều nghe theo phân phó chờ ở dưới chân núi, không leo lên cùng hắn. Bậc thang nhiều vô số nhưng Lý Tu Viễn là người tập võ, chút sức này vẫn phải có. Một lúc sau, hắn đã đi đến giữa sườn núi.
Vừa ngẩng đầu, Lý Tu Viễn đã thấy một gian nhà tranh ở giữa sườn núi, Trước gian nhà tranh có một lão tiều phu khoảng năm, sáu mươi tuổi, đang dùng một cây rìu cũ kĩ đang bổ củi. Bên cạnh đặt một cái lô đỉnh bằng đồng, lô hỏa bên trong đang thiêu đốt hừng hực. Sau khi bổ xong củi, lão nhân ném củi vào trong lô đồng thiêu đốt rồi lại tiếp tục bổ củi.
- Lão nhân gia, người đang làm gì vậy?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Ta đang luyện chế tiên đan, ăn vào có thể trường sinh bất lão, phi thăng thành tiên. Tiểu hoả tử, sao ngươi có thể lên ngọn tiên sơn này, nơi đây không phải là nơi mà phàm nhân có thể tới.
Lão tiều phu nói.
- Ngươi không phải cũng là phàm nhân sao? Vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này.
Lý Tu Viễn vừa nhìn thoáng qua lão nhân, hắn còn tưởng rằng lão là thần tiên. Nhưng mà lão lại là một phàm nhân. Hắn thật sự không nhìn ra, lão tiều phu này có chỗ nào thần kì.
Lão tiều phu nói.
- Ta đúng là một phàm nhân, trước kia khi bằng tuổi ngươi ta đạt được tiên duyên trên núi này. Chỉ cần ta luyện thành một lô tiên đan này, ta liền có thể thành tiên nhân. Rời xa phiền não nơi thế tục, sống một cuộc sống tự do tự tại của thần tiên.
- Ngươi luyện lô đan này bao lâu rồi.
Lý Tu Viễn lại hỏi.
- Ùm… nếu cẩn thận tính toán, không nhiều lắm vừa vặn ba mươi năm, luyện thêm ba mươi năm nữa là xong rồi.
Lão tiều phu nói.
- Ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ khi ngươi vẫn chưa luyện thành tiên đan thì cũng đã chết già rồi. Không công luyện một viên tiên đan tốn mấy chục năm, đến lúc thành ngươi lại không thể dùng.
Lý Tu Viễn nói.
Lão tiều phu lập tức giận dữ nói:
- Thối lắm, đây là tiên nhân dạy ta luyện, chính vì khảo nghiệm thành ý thành tiên của ta. Ngươi không được hung hăng càn quấy, một tên tục nhân như ngươi không nên nán lại nơi này. Mau mau rời khỏi, nếu không tiên nhân sẽ tức giận, ngươi sẽ rất xui xẻo.