- --
Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com
Dịch: Bánh Bao
- --
Lý Tu Viễn chắp tay nói, sau đó nhìn Lục Nga:
- Đã tha cho ngươi, sao còn không đi?
- Thiên kiếp của ta sắp tới, căn cơ lại bị đả thương, đi hay ở cũng chẳng sống được.
Lục Nga nhìn chân gãy của mình, nước mắt lập tức rơi như mưa.
- Yêu ngôn hoặc chúng, thương thế nhỏ như vậy có làm sao đâu, rõ ràng ngươi thấy con ta tốt bụng, muốn lợi dụng nó.
Lý Đại Phú quát.
Lục Nga chỉ cúi đầu khóc, yên lặng không nói.
Lý Tu Viễn thấy vậy khe khẽ thở dài:
- Thôi được, việc này do ta mà ra, bởi vì ta khiến thân phận ngươi bại lộ mới dẫn tới chuyện này. Hôm nay ta đưa ngươi một thứ, giúp ngươi độ kiếp, cũng xem như đền bù.
Nói xong hắn phất phất tay:
- Đi, lấy ta bút mực tới đây.
Một hộ vệ đáp lời rồi chạy mau ra ngoài, thời điểm trở về cầm theo bút mực giấy nghiên.
- Ngươi cho ta mượn trâm cài một chút.
Lý Tu Viễn lại nói.
Lục Nga nghi hoặc không hiểu nhưng vẫn nghe lời rút một cây trâm đang cài trên tóc xuống.
Lý Tu Viễn dùng trâm cài đâm vào đầu ngón tay rồi nhỏ mấy giọt máu vào nghiên mực, mài mực xong lại dùng mới cởi áo ngoài ra trải trên bài, dùng mực mài chung với máu viết lên đó. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Lúc lại gần chỉ thấy trên áo một hàng chữ: Niệm tìm ta một chút. Lý Tu Viễn thân bút.
- Cầm đi, lúc độ kiếp khoác lên người.
Lý Tu Viễn viết xong liền choàng lên người Lục Nga.
Lục Nga tiếp nhận y phục theo bản năng, trong mắt tràn đầy hoài nghi, không biết này là sao. Có điều khi áo được khoác lên người lại khiến nàng cảm thấy dường như kiếp nạn đã được đẩy lùi, bản thân được nó che chở.
-
Hiện tại ngươi có thể đi.
Lục Nga quỳ xuống đất bái tạ nói:
- Đa tạ đại ân đại đức của công tử, có cơ hội Tiểu Hồ nhất định báo đáp.
Lý Tu Viễn huơ tay nói.
Lục Nga nhìn thiếu niên anh tuấn thật sâu, cắn áo khoác bằng miệng, cả người mềm nhũn nằm xuống đất.
Lúc này, vốn là hình thể của thiếu nữ tuyệt mỹ lại không ngừng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một con thanh hồ, ngậm áo khoác Lý Tu Viễn ném cho mình, khập khiễng chạy khỏi đại đường, thời điểm thanh hồ sắp rời khỏi đại đường từ từ bay lên, cứ thế biến mất trên bầu trời.
- Quả, quả nhiên là hồ ly tinh.
Sắc mặt Lý Đại Phú bị hù đến tái nhợt, hô hấp dồn dập.
Thiết Sơn cùng mấy tên hộ vệ mở to hai mắt, tay chân có chút run rẩy.
Mặc dù bọn họ đều là hán tử to gan, từng trải, nhưng chứng kiến chuyện quỷ thần quái dị thế này làm áo mà bình tĩnh cho được.
Mà Lý Tu Viễn chỉ đứng chắp tay nhìn về phương hướng thanh hồ bay đi.
Nhìn thanh hồ bay lên không, đám người Lý gia càng thêm sợ hãi.
- Đứa nhỏ này, để yêu quái bậc này chạy thoái, khó đảm bảo nó sẽ không quay lại báo thù Lý gia.
Sau nửa ngày Lý Đại Phú mới lấy lại tinh thần, ông nói.
Nghe vậy, Lý Tu Viễn mới quay người lại trả lời:
- Cũng không phải sơn tinh dã quái nào cũng hại người, tuy là hồ ly tinh nhưng hài nhi thấy được nó không có ý hại người, vì thế con không đành lòng cướp đi một sinh mạng.
- Sơn tinh dã quái là thứ thù dai, hôm nay Lý gia ta đánh bị thương chân ả, đợi khi ả làm sao mà quên được?
Lý Đại Phú lo lắng nói.
Thấy vậy Lý Tu Viễn chỉ cười đáp;
- Phụ thân yên tâm, nếu thanh hồ lấy oán trả hơn, muốn nguy hại tính mệnh người Lý gia, hài nhi nhất định diệt trừ nó, tuyệt không lưu lại hậu hoạn, huống hồ vẫn còn sư phụ tọa trấn, yêu vật bình thường sao dám trả thù?
Lý Tu Viễn cũng không hoàn toàn tin thanh hồ, dù sao trong Liêu Trai Chí Dị không phải hồ ly nào cũng tốt, cũng có ác yêu hại người tan nhà nát cửa.
Hôm nay hắn tha cho hồ yêu là sợ giết nhầm yêu tốt, thời điểm này trong lòng cũng có chút hối hận. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
- Con nói vậy sư phụ cũng yên lòng.
Nhớ tới thần thông của đạo nhân mù, thần sắc lo âu của ông cũng dịu xuống.
Lý Tu Viễn lại nói:
-
Bất quá con mong phụ thân lấy đó làm gương, bọn chúng tinh quái vô cùng, nữ tử quá mức xinh đẹp thì tám chín phần mười do yêu quái biến thành, thanh hồ hôm nay chúng ta đụng phải may mắn không xấu, ngược lại há rước họa vào nhà.
- Con nói rất đúng, sau này vi phụ sẽ chú ý một chút.
Lý Đại Phú lúng túng nói.
Vốn muốn tìm một nữ tử xinh đẹp làm thiếp cho nhi tử, nào biết chọn nhầm hồ tinh.
- Bất quá nói đi cũng nói lại, năm nay con đã mười lăm, lúc trước tuổi nhỏ vi phụ không quản, hiện tại con nên cân nhắc nạp vài thiếp thân tỳ nữ hay tiểu thiếp gì đó, vì Lý gia ta sinh tôn tử, khai chi tán nghiệp.
Dừng lại một hồi Lý Đại Phú chợt nói:
- Vi phụ thấy trong phủ có vài nha hoàn cũng không tệ, là nữ hài mấy năm trước cha tỉ mỉ tuyển chọn, bây giờ lớn lên khá ưa nhìn, tuy vẫn hơi kém, không thể làm thiếp nhưng làm thiếp thân nha hoàn vẫn được, sao con không chọn vài người?
Không thế không nói, Lý Đại Phú đúng là túc trí đa mưu, từ lúc Lý Tu Viễn còn nhỏ đã mua vài nha hoàn, hơn nữa nhan sắc không kém, nhiều năm qua đi, bọn họ trổ mã cũng khiến người động tâm.
Thực tế họ đều được chuẩn bị cho Lý Tu Viễn cả, chỉ cần hắn đồng ý, bất kỳ tỳ nữ, nha hoàn nào đều tùy hắn chọn.
- Không phải phụ thân không biết, võ nghệ hài tử tập nhiều năm, tuy hiện tại có chút thành tạo nhưng chẳng thể gần nữ sắc, có muốn cũng phải đợi hai năm nữa, mà sư phụ cũng nói, gân cốt con còn yếu, khí huyết không ổn, nếu phóng túng rất dễ hại thân. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Nói là thế nhưng Lý Tu Viễn thầm cười khổ trong lòng, nghe nói võ công hắn luyện là Đồng Tử Công, chưa đại thành không thể phá thân, bằng không sau này khó lòng đạt được thành tựu.
Trước kia chưa phát dục có tu luyện cũng không sao, dù sao vẫn là đứa nhỏ, có lòng không có lực.
Nào biết luyện tập hơn mười năm vẫn chưa xong, khiến hiện tại tiến thoái lưỡng nan vô cùng.
Nếu là trước kia, Lý Tu Viễn cảm thấy tu luyện hay không cũng chẳng sao, không nhất thiết phải địa thành, có điều hiện tại thì khác, đây là thế giới Liêu Trai, không có thực lực khác nào tự tìm đường chết?
Tuy kiều thê mỹ thiếp tốt nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Nghe Lý Tu Viễn nói vậy, Lý Đại Phú không có còn cách nào chỉ biết thở dài:
- Ngày đó vi phụ đúng là hồ đồ, không nên để con chú tâm học võ, với sự giàu có của Lý già, dù con tay trói gà không chặt thì ai dám làm gì con? Mặc dù hôm nay con tài cao hơn người, cầm trọng thương, dùng kình cung, văn võ song toàn nhưng khai chi tán diệp là chuyện đại sự, không thể so với những chuyện khác..
Lý Đại Phú nói hồi, gì mà võ nghệ cao như vậy có ích chi, đã lớn rồi cần cưới vợ nạp thiếp.
Lý Tu Viễn có chút mất kiên nhẫn, chỉ đàng nói:
- Hôm nay con về còn chưa tới bái kiến mẫu thân, con qua đó một chút.
- Cũng đúng, trăm điều thiện hiếu đứng đầu, vi phụ không giữ con nữa, mau đi đi.
Lúc này Lý Tu Viễn như được đại xá, nhanh chóng dời bước.
Thấy bước chân nhi tử trầm ổn, thân thủ lại nhanh nhẹn, như rồng bay hổ múa rời đi, Lý Đại Phú cười ha ha rồi nhẹ gật đầu:
- Không hổ là lân nhi nhà ta.
Sau khi tới hậu viện thăm hỏi mẫu thân một lúc, Lý Tu Viễn trở về tắm rửa rồi nghỉ ngơi thật sớm.