Hai ngụm tinh khí của Hà Thủ Ô tinh thổ vào trong miệng Lý Đại Phú. Dược hiệu của bảo dược ngàn năm này thật là phi thường cường đại. Chỉ sau một thời gian ngắn, Lý Đại Phú thoáng cái liền từ trong tình trạng hấp hối khôi phục bình thường, tỉnh lại từ trong hôn mê.
- Phụ thân, người tỉnh rồi, cảm giác thế nào, có nơi nào không thoải mái không?
Lý Tu Viễn nói.
Lý Đại Phú xoa xoa đầu mình nói:
- Nhi tử à, vi phụ đã ngủ bao lâu rồi. Sao cái gì ta cũng không nhớ nổi.
- Phụ thân người chỉ hôn mê hai ba ngày thôi, cũng không quá lâu. Giờ người vừa khỏi bệnh, có một số việc không thể nhớ rõ là chuyện bình thường. Thân thể người không có gì đáng ngại chứ?
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này Lý Đại Phú mới nhớ rõ mình phát bệnh ngất đi. Ông cứ tưởng rằng lần này ngủ đi rồi sẽ phải gặp Diêm Vương, không nghĩ tới mình còn có thể tỉnh lại. Lúc này, ông đột nhiên bật ngồi dậy:
- Vi phụ nhớ sau khi ngươi đến thăm vi phụ xong liền rời khỏi sơn trại. Nghe Ngô Phi nói ngươi thay ta đi tìm thần tiên để xin thuốc. Không tệ, vẫn là con ta có hiếu. Hiện tại sau khi vi phụ tỉnh lại cảm giác toàn thân trên dưới tràn đầy lực lượng dùng không hết, thoải mái không nói nên lời, vết thương... A, đã khỏi hẳn toàn bộ, không đau nhức chút nào.
Ông cảm giác thân thể mình một chút. Tới lúc sờ mông lại phát hiện vết thương kia đã không còn, chỉ có da thịt đã khép lại. Lập tức, Lý Đại Phú từ trên giường đi xuống, bước đi vài bước lại giật mình phát hiện. Thân thể của mình còn tốt hơn so với trước kia, nào có dáng vẻ bệnh nặng vừa khỏi. Tựa như là một nam tử trung niên vô cùng cường tráng.
- Nếu phụ thân không có chuyện gì vậy ta cũng yên tâm.
Lý Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Xem ra Hà Thủ Ô tinh không dám động tay động chân, thật sự thật sự dụng tâm mà chữa trị cho phụ thân hắn.
- Hai ngụm tinh khí của lão hủ có thể cho xương trắng sinh ra cơ nhục, chỉ một chút thương thế này tính là gì.
Hà Thủ Ô tinh đang bị trói ở một bên dương dương đắc ý nói.
- Ai, là ai vừa nói chuyện?
Lý Đại Phú kinh hãi nói. Ông hướng về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy bên cạnh giường có một thứ nhỏ như đứa trẻ nhưng l có khuôn mặt già nua bị trói thật chặt, nằm trên mặt đất.
- Đây, đây là thứ gì, sao lại biết nói chuyện?
Rất nhanh Lý Đại Phú đã phát hiện thứ này căn bản không phải là một đứa trẻ, mà là thứ có rất nhiều râu, giống như rễ cây hình người vậy.
- Ngươi mới là thứ gì. Lão hủ là thần tiên trong Vọng Xuyên sơn. Là thần tiên bị nhi tử của ngươi bắt tới đây trị bệnh cho ngươi. Bây giờ bệnh của ngươi đã hết còn không mau mở trói cho lão hủ. Bằng không các ngươi lấy oán báo ân nhất định sẽ bị trời phạt.
Lý Đại Phú kinh hãi nói:
- Nhi tử, lão thần tiên này nói thật sao?
Lý Tu Viễn đá hắc một cước nói:
- Phụ thân đừng bị hắn lừa, đây là một con Hà Thủ Ô tinh ngàn năm sắp đắc
đạo, ở trong núi giả làm thần tiên. Hài nhi vất vả lắm mới bắt được, vốn định một đao giết chết, nấu thuốc chữa bệnh cho người nhưng may mà là Hà Thủ Ô tinh thành thật chữa bệnh cho phụ thân.
- Hóa ra là như vậy. Nếu là yêu tinh trong núi, hơn nữa còn cứu vi phụ một mạng, vậy con đừng giết nó.
Lý đại phú suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Chuyện giết ân nhân cứu mạng này Lý gia chúng ta không làm được.
- Đúng, đúng, đúng. Lý lão gia nói rất đúng. Lão hủ là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi nhất định không được giết lão hủ.
Hà Thủ Ô tinh vừa giãy dụa vừa lớn tiếng nói.
- Im miệng.
Lý Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, sau đó nói:
- Phụ thân người có điều không biết. Lúc trước cái con Hà Thủ Ô tinh này đã gây khó khăn đủ đường cho ta. Chút nữa đã bỏ qua thời gian chữa trị cho phụ thân. Nếu không phải hài nhi dùng sức mạnh thì Hà Thủ Ô tinh sẽ không thành thật chữa bệnh cho phụ thân như vậy. Nói xong, hắn đem sự tình lúc trước nói đại khái cho phụ thân một lần.
Sau khi Lý Đại Phú nghe xong lập tức nổi trận lôi đình nói:
- Lý gia ta cũng là nhà hành thiện tích đức, con ta đến chỗ ngươi xin thuốc, ngươi không cho thì cũng thôi. Vì sao còn muốn làm khó đủ điều, nếu không phải con ta nhìn thấu quỷ kế của ngươi. Cái mạng này của ta chẳng phải sẽ bị ngươi hại chết sao?
Hà Thủ Ô tinh lập tức giải thích:
- Lời này Lý lão gia nói thật không đúng. Lão hủ dù có chút sai lầm nhưng cuối cùng ta vẫn cứu mạng Lý lão gia. Cái ân cứu mạng này chính là sự thật, Lý gia các ngươi nếu đã là nhà hành thiện tích đức vậy càng không thể lấy oán báo ân.
- Cái này.... Cái này cũng đúng.
Nộ khí của Lý đại phú đã tiêu tan hơn nửa.
Lý Tu Viễn nói:
- Phụ thân, người nói xem xem nên xử lý cái con Hà Thủ Ô tinh này như thế nào? Giết hay thả?
- Nhi tử, ý của con thế nào?
Lý Tu Viễn nói:
- Con nghe theo người.
Lý đại phú vuốt vuốt bộ râu ngắn của mình. Cặp mắt đảo quanh, đột nhiên nói:
- Dù sao lão nhân gia cũng đã cứu tính mệnh vi phụ. Lý gia ta nhất định không thể lấy oán báo ân với lão nhân gia này. Nhưng nếu lão nhân gia người có thể ban thêm linh đan thần dược thì không còn gì tốt hơn.
Nghe nói như thế, Lý Tu Viễn lập tức hiểu rõ ý của phụ thân mình. Giết thì không nhưng thả cũng không thể dễ dàng như vậy, phải để nó nôn ra một ít thứ tốt.
- Ngươi nghe rồi chứ?