Sau khi đầu hắc hổ xuất hiện, lòng dạ Lý Tu Viễn và chúng hộ vệ lập tức chìm xuống đáy cốc.
Lúc đầu Lý Tu Viễn chỉ nghĩ Hắc Sơn Quân là một đầu hổ yêu mà thôi. Dù có đạo hạnh ngàn năm cũng không uy hiếp được hắn. Vì trước mặt hắn, đạo hạnh thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Hiện tại xem ra, suy nghĩ này của hắn có chút ngây thơ rồi.
Nhìn hình thể hắc hổ mà xem, cổ chi ác lai, thấy mà sợ tới lạnh người.
- Đại, đại thiếu gia, chỉ sợ chúng ta đánh không lại.
Thiết Sơn thở hổn hển, máu me đầm đìa toàn thân nói.
Lý Tu Viễn đáp:
- Có được hay không phải đánh thử mới biết. Hắc Sơn Quân muốn ăn thịt chúng ta nhưng cũng không phải không sợ chết. Dù đạo hạnh cao nhưng nó sợ chết hơn chúng ta nhiều, bằng không đâu trốn tới giờ.
Lý Tu Viễn tự an ủi cũng nói lên sự thật. Lão yêu tu luyện tới bây giờ đều muốn trở thành thần tiên. Thế nhưng nếu nó dùng bản thể đánh tới, dù có cơ hội ăn thịt Lý Tu Viễn cũng sợ bị đám người Lý Tu Viễn đánh bại rồi giết chết.
Một khi thất bại, ngàn năm đạo hạnh của nó, thần tiên của nó chỉ là hư ảo.
Vì thế Hắc Sơn Quân đang do dự, nó cũng đang quan sát.
Hắc hổ to lớn dạo bước, tốc độ chẳng chút hoang mang. Đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm đám người trước mặt. Hắc hổ khác hẳn với mãnh hổ bnfh thường, hình thể của nó đem tới người người ta một cảm giác áp bách mạnh mẽ, khiến người ta sợ hãi theo bản năng.
- Này, con hổ này đang làm gì đấy. Sao nó không trực tiếp nhào tới đánh chúng ta. Hẳn nên nhân cơ hội này đối phó chúng ta mới đúng chứ.
Một hộ vệ bị thương nói trong khẩn trương.
Lý Tu Viễn trầm ngâm:
- Nó muốn tạo áp lực cho chúng ta, ý đồ phá họa ý đấu chí. Cứ thế nó không đánh mà thắng, bất quá… nó cũng có phần kiêng kị.
Không có sai, là có kiêng kị.
Lý Tu Viễn cảm thấy Hắc Sơn Quân kiêng kị mình.
Dù khí lực của hắn suy kiệt nhưng vẫn có thể liều mạng, mà Hổ Khẩu Thôn Kim Thương lại vô cùng sắc bén nữa.
Cộng với việc Hắc Sơn Quân không thể thi triển bất kỳ đạo thuật nào với hắn cả. Vì thế nếu đánh trận sinh tử, Hắc Sơn Quan cũng sợ bản thân bại dưới tay Lý Tu Viễn.
Tuy nói cơ hội không lớn nhưng với lão yêu ngàn năm mà nói, dù đối thủ chỉ có một phần cơ hội chiến thắng,
nó cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí.
Huống chi hiện tại Hắc Sơn Quân còn chưa đủ chín phần nắm chắc, đoán chừng cao lắm nó chỉ nắm được bảy thành là cùng.
“Rống ~!"
Hắc Sơn Quân dạo bước tới gần, nhẹ gào thét với bọn người Lý Tu Viễn.
Âm thanh như kinh lôi nổ vang bên tai mỗi người.
Có điều mọi người đều bất vi sở động, cầm chặt cương đao và đại thương trong ta mà nhìn chòng chọc hắc hổ, tùy thời liều mạng với nó.
Sau khi Hắc Sơn Quân tới ngoài ba trượng thì dừng lại. Nó bắt đầu đi vòng quanh đám Lý Tu Viễn, dường như đang tìm thời cơ tấn công.
- Còn tên không?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Đại thiếu gia, còn này.
Một hộ vệ đem bao tên còn thừa lại hai cái tới.
Lý Tu Viễn cắm đại thương trong tay, cầm Kinh Nhạn cung dựng đứng, nhắm ngay đầu hắc hổ mà bắn.
Hắc hổ dừng bước, nó nhìn chòng chọc vào Lý Tu Viễn. Tựa như một vị đế vương đang đối mặt với tặc tử khiêu khích uy nghiêm của mình. Trong mắt nó chỉ có băng lãnh và hung ý chứ chẳng hề e ngại chút nào.
Lý Tu Viễn e ngại Hắc Sơn Quân, tất nhiên Hắc Sơn Quân cũng vậy.
"Hưu ~!"
Sau một khắc, mũi tên rời tay bay thẳng đến Hắc Sơn Quân.
"Rống ~!"
Tiếng hổ gầm vang, hắc hổ vẫy đuôi đánh mũi tên bay cắm xuống đất.
- Sao có thể?
Thiết Sơn mở to hai mắt cả kinh nói.
Mũi tên bắn từ Kim Nhạn cung mà nó cũng đánh rơi được, chẳng lẽ hắc hổ có võ nghệ cao cường gì đó ư?
Có điều giờ phút này không đợi đám người giật mình. Sau khi đánh rớt mũi tên, hắc hổ nắm bắt thời cơ, trong nháy mắt xông tới, nhào về phía Lý Tu Viễn.
- Chả lẽ ta lại sợ ngươi.
Lúc này Lý Tu Viễn bỏ cung lấy thương, chuẩn bị nghênh kích.
Sau khi hắc hổ tiến vào phạm vi ba trượng xung quanh Lý Tu Viễn thì đạo pháp vô hiệu.