Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chuyện Sơn Tiêu Bắt Người


trước sau

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

- Cái gì, Sơn Tiêu ư?

Lưu Lão Căn và Vương thẩm lập tức kinh hãi, trong nháy thần sắc lộ vẻ sợ hãi.

Lúc này, Lý Tu Viễn nghe được liền nhướng mày, ngưng trọng hẳn lên.

Hắn đã sống lại huyện Quách Bặc được vài chục năm, dù thường xuyên nghe sư phụ giảng giải về những chuyện quỷ quái chí dị nhưng chưa từng gặp bên ngoài. Việc này khiến Lý Tu Viễn hoài nghi bản thân không xuyên tới thế giới Liêu Trai có yêu ma tung hoành, đạo thuật khắp nơi. Chẳng ngờ hiện tại vận khí không tệ, nghe được tin về Sơn Tiêu.

Lý Tu Viễn từng nghe sư phụ nhắc tới nên biết Sơn Tiêu kia chính là vượn tinh sống trong núi.

Loài vượn này trời sinh hiếu động, dã tính tràn đầy, một khi thành tinh sẽ có trí tuệ của loài người, chắc chắn gây nên nhiều việc ác, nguy hại khắp nơi, dân gian xem đây là tai họa một phương, Sơn Tiêu được xếp vào hàng ngũ yêu ma không khác gì quỷ quái trong núi.

Khó trách khi biết được sự tồn tại của Sơn Tiêu, sắc mặt mọi người đại biên, ánh mắt hoang mang sợ hãi.

Lúc này thôn phụ kia chạy chối chết về thôn, ngay cả đồ còn để dưới sông cũng chẳng để ý, bất quá giờ phút này Lý Tu Viễn nhanh chân chặn người lại.

- Sơn Tiêu? Rốt cuộc chuyện này là thế nào, ngươi cẩn thận nói lại ta biết.

Lý Tu Viễn hỏi rành mạch.

Có lẽ sự bình tĩnh của hắn ảnh hưởng tới thôn phụ, nàng ta trấn định lại, kiềm chế sự sợ hãi trong lòng:

- Chuyện lớn rồi đại thiếu gia, vừa rồi ta và Đỗ quả phụ đang giặt đồ bên bờ sông thì đột ngột xuất hiện một con quái vật có hình dáng như quỷ, nó bắt lấy nàng ta. Nó chắc chắn là Sơn Tiêu, mười năm trước nàng dâu vừa gả tới Vương gia tại Hạ Hà thông cũng bị Sơn Tiêu bắt đi đấy….

Nói đến đây, thôn phụ nhìn về phía Vương thẩm một cái.

Sắc mặt Vương thẩm lộ vẻ sợ hãi, người bị bắt đi mười năm trước chính là vợ đầu của trượng phu nàng ta, vì việc này nàng ta mới được gả vào Vương gia.

- Là thế à…

Lý Tu Viễn chau mày, xem ra tình huống lúc ấy rối loạn, mấy thôn phụ sợ nên kể lại cũng chưa chắc đúng.

- Sơn Tiêu bắt người là chuyện vô cùng nghiêm trọng, ta không thể không quan tâm, để ta tới bờ sông nhìn thử xem sao. Lưu Lão Căn, ngươi nhanh lên núi báo việc này cho sư phụ ta, Vương thẩm, phía trưởng thôn giao cho ngươi, kêu thôn trưởng gọi những thôn phụ giặt đồ ở vùng phụ cận trở về, tận lực đừng ra đó, có lẽ Sơn Tiêu vẫn chưa đi xa, còn ở gần đây.

Lý Tu Viễn phân phó, đồng thời khiêng Hổ Khẩu Thôn Kim Thương lên, chuẩn bị ra bờ sông quan sát.

Lưu Lão Căn vội nói:

- Đại thiếu gia, là Sơn Tiêu bắt người đấy, chỉ sợ không may sẽ nguy hại tới tính mạng, đại thiếu gia ngài chớ đi.

- Không sao đâu, làm như ta vừa nói, chỉ là súc sinh chuyện bắt cóc người dân, gặp được thì làm thịt nó là được.

Lý Tu Viễn không nói tiếp, lập tức bước nhanh rời đi.

Hắn theo sư phụ luyện tập nhiều năm, cộng với việc bản thân cũng phi thường chán ghét những thứ chuyện đi gây họa dân làng, hôm nay gặp được há có thể bỏ qua.

Chút nguy hiểm kia có đáng là gì, sư phụ nói võ nghệ hắn ta thiếu việc thực chiến, nếu có thể thực chiến một phen hẳn sẽ trở thành võ đạo tông sư, chọn ngày chi bằng may mắn, lịch luyện vào hôm nay đi.

Lý Tu Viễn thân là đại thiếu gia của Lý gia, mà thôn dân tại Hạ Hà lại là người làm công cho nhà hắn, chuyện Lý Tu Viễn vừa phân phí chẳng khác nào mệnh lệnh với thôn dân trung thực kia. Bất quá Lưu Lão Căn cũng sợ Lý Tu Viễn bị Sơn Tiêu làm hại, sau khi hắn ta rời đi, Lý Lão Căn chạy như điên lên núi, trong mắt những thôn dân này, sư phụ đạo nhân mù của Lý Tu Viễn là thần tiên có đạo hạnh cao thâm, khẳng định có cách giải quyết chuyện này.

- Kia không phải Đại thiếu gia sao? Đại thiếu gia, ngày chạy mau, bên bờ sông xuất hiện một con Sơn Tiêu, nó bắt Đỗ quả phụ đi rồi, ngài tuyệt đối đừng tới bờ sông.

Trên đường, một thôn dân đang chạy về bỗng thấy Lý Tu Viễn liền vội vàng hô to.

Lý Tu Viễn chẳng chút để ý, vẫn nhanh chân đi về phía bờ sông. Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Sau khi hảo tâm hô một câu mà không thấy đối phương trả lời, thôn dẫn cũng chẳng nhiều lời, trốn như bay.

- Đại thiếu gia, ngài đường qua kia, nghe nói ở đó xuất hiện một con Sơn Tiêu hại người, ngài mau quay về, quay về nhanh đi.

Lại một thôn dẫn có lẽ nhận được tin tức về sơn tiêu cũng đang chạy tới, khi thấy Lý Tu Viễn y vội la lên.

Lúc này Lý Tu Viễn cười nói:

- Nếu Sơn Tiêu lợi hại đã sớm xông vào thông, làm gì lén lút bắt người như thế.

Ba người thành hổ, mà thôn dẫn ở bờ sông bị hù chạy hết, dù không ở gần bờ sông cũng mau chóng chạy về làng, càng là thế thì Lý Tu Viễn càng có hứng thú với Sơn Tiêu.

Tốc độ hắn tặng nhanh, sau chốc lát đã ra tới bờ sông, sông không lớn, chỉ rộng chừng ba trượng, hai bên bờ là từng khối đá cuội lớn, trên đấy vẫn còn quần áo chưa giặt xong, hẳn là do những thôn phụ bị
dọa sợ để lại.

Bên kia bờ sông, chỗ gần rừng cây là quà áo được đựng trong thai, y phục và sắc sặc sỡ và y phục do vải bố ráp thành trông khác biệt hoàn toàn, không cần nói cũng biết kia là đồ bẩn mà Lý Tu Viễn kêu thôn dân của Hạ Hà thôn giặt dùm.

- Ngay cả bờ sông cũng không dám qua, này chứng minh súc sinh này dù vô cùng tinh quái thì đạo hạnh cũng không quá cao.

Lý Tu Viễn thầm nghĩ.

Nếu đạo hạnh cao thâm lại còn tinh quá, chỉ sợ nó đã hóa thành người rồi lẩn vào huyện thành, trong phim Liêu Trai kia, chẳng phải rết tinh ngàn năm chính đã biến thành quốc sư, trêu đùa văn võ cả triều ư?

- Tới đó nhìn thử xem.

Lý Tu Viễn thấy dấu chân người cực to rải rác bên, dọc theo một đường hướng vào rừng.

Hắn chẳng chút sợ hãi mà tiến vào.

“Mảnh rừng ven Hạ Hà thông cũng chẳng lớn bao nhiêu, bình thường vẫn có thôn dân lên núi đi săn, đốn củi. Theo lý thuyết, những chỗ thế này không thể đản sinh ra yêu quái mới đúng, ai mà ngờ mười năm trước bỗng xuất hiện một con Sơn Tiêu, hắn ta lại chưa từng nghe tới.”

Lý Tu Viễn thầm nghĩ.

Kỳ thật hắn không biết thôn dân nơi này không như người ở hiện đại, chuyện lớn bé thế nào cũng tung hô lên. Tại đây, những chuyện phạm húy, kỳ quá như Sơn Tiêu thôn dù biết cũng giữ kín như bưng, không truyền ra ngoài.

Tỷ như huyện Quách Bắc trong phim kia, biết rõ Lan Nhược Tự có nữ quỷ đoạt mệnh lại không nói cho Ninh Thái Thần, nếu không nhờ y phước lớn mạng lớn đã sớm bị hại chết.
  • Dấu chân tới đây là biến mất, chẳng lẽ Sơn Tiêu kia biết leo cây?


Vốn đang truy lùng giấu vết thì Lý Tu Viễn lập tức mất dấu Sơn Tiêu.

Mặc dù mảnh rừng này không phải cổ rừng thâm sơn gì, thế nhưng hoàn cảnh thiên nhiên vô cùng ban sơ, tuy chỉ là mảnh rừng nhỏ nhưng vẫn có cổ thị, cây cỏ dày đặc, không phù hợp cho việc theo dõi.

- Đi xung quanh xem thử còn đầu mối gì không.

Lý Tu Viễn vấn không từ bỏ, hắn chẳng lo đụng phải quỷ quái, bởi vì sư phụ từng nói trời sinh hắn có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, dù quỷ thần muốn ăn hắn cũng phải e ngại, chỉ cần hắn cẩn thận dã thú và rắn độc trong rừng sẽ không gặp nguy hiểm.

Sau khi tìm tòi nghiên cứu một phen, chợt Lý Tu Viễn thấy một mảnh vải đỏ mắc trên cành cây nhỏ, khi gỡ xuống nhìn hắn phát hiện mảnh vải đỏ vẫn còn rất mới, cứ như vừa được xé ra.

“Nhất định Đỗ quả phụ từng ở đây, nàng ta nhanh trí lưu lại một ít manh mối.”

Lý Tu Viễn vui mừng, hắn nhanh chóng đuổi theo.

Quả nhiên phía trước mấy chục mét hắn lại thấy một mảnh vải đỏ. Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Hẳn trong quá trình di chuyển Đỗ quả phụ đều len lén lưu lại dấu vết, may mắn để hắn tìm được.

Theo ký hiệu để lại từ mảnh vải đỏ, Lý Tu Viễn dần tiến sâu vào rừng, sau khi nhặt thêm vào mảnh vải đỏ nữa, hắn đã tới một chỗ ẩn nấp vô cùng kín dưới chân núi, cách đó không xa là mấy khối đá rất to, giữa những khối đá kia mơ hồ nhìn được một sơn động, trong đó vang lên tiếng khóc sụt sùi của nữ tử, từ trong núi nghe được có khi lại nghĩ nơi này có ma nữ không chừng, có điều Lý Tu Viễn có thể khẳng định kia tuyệt đối là tiếng của Đỗ quả phụ.

- Tìm được rồi.

Lý Tu Viễn mừng rỡ vô cùng, cuối cùng cũng tìm được chỗ ẩn thân của Sơn Tiêu.

Chỗ trốn cũng kín đáo thật, ẩn nấp thế này khó trách mấy năm qua chẳng ai phát hiện. Dù mảnh rừng này không lớn nhưng để tìm ra sơn động kia, trừ phi lục soát toàn núi, bằng không chẳng có cách nào phát hiện.

- Sơn Tiêu kia đi đâu rồi?

Lý Tu Viễn không vội tới gần sơn động, hắn đề cao cảnh giác, quan sát bốn phía nhằm tìm ra vị trí của con vượn núi kia.

Nói thật, mười mấy năm ở thế giới này, Lý Tu Viễn chưa từng gặp được chuyện liêu trai linh dị gì cả.

Sau một hồi nhòm ngó xung quanh, đừng nói Sơn Tiêu, dù là cái bóng của con chim nhỏ hắn cũng chẳng thấy.

“Quái lạ, con vượn kia bắt người xong, không canh chừng cho tốt, sao lại chạy đi đâu rồi?”

Lý Tu Viễn vừa nghĩ thầm trong lòng vừa cẩn thận đi về phía sơn động.

Nếu Sơn Tiêu không ở xung quanh thì khả năng duy nhất là trốn trong sơn động kia, việc nó rời đi khó lòng xảy ra, nơi này là chỗ ở của nó, huống hồ Đỗ quả phụ vừa bị nó bắt tới đây.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện