Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Truy Sát


trước sau

Tướng quân kim giáp cao hơn một trượng, người khoác kim giáp, uy nghiêm bất phàm tựa như Cự Linh Thần, vậy mà dưới một cước của Lý Tu Viễn lại trực tiếp bị đá cho nổ tung.

Một màn này lúc này khiến Lý Đại Phú, Thiết Sơn cùng đám gia đinh đang quỳ ngoài phủ nhìn đến ngây dại.

- Đại, đại thiếu gia, một cước đạp chết thần tiên.

Có lão bộc run một cái.

Giờ phút này Lý Tu Viễn ho nhẹ vài tiếng, quơ quơ ống tay áo để xua tan khói vàng, lại nhìn thấy dưới mặt đất là một pho tượng được làm bằng vàng ròng.

Pho tượng là một vị giáp sĩ cầm trường thương trong tay, người khoác áo giáp, hai mắt trợn trợn, này chẳng phải thần tiên mặc kim giáp kia sao?

- Đây là... Âm thần xuất khiếu.

Ánh mắt Lý Tu Viễn ngưng tụ, hắn từng nghe sư phụ nói, người tu đạo có thể hợp thể hồn phách và âm thần. Ban đêm hồn phách rời khỏi thân thể ngao du thiên hạ, báo mộng trong đêm như Thành Hoàng kia vậy.

Có điều âm thần xuất khiếu rất nguy hiểm, nếu đạo hạnh không đủ hồn của đạo nhân rất dễ bị gió thổi bay, không thể trở về thân thể.

Giống như Diệp Tri Thu trong Thiến Nữ U Hồn, đấu pháp với ngô công ngàn năm, sau khi xuất hồn không thể trở về. Có điều âm hồn xuất khiếu chỉ khi có chuyện quan trọng mới dùng. Nếu người tu đạo có chuẩn bị, sẽ âm thầm làm một hình nhân thế mạng để hồn bám vào, vảo đảm âm hồn không bị ngoại vật gây thương tích, từ đó xuất hồn sẽ không sợ bị gì nữa.

Mà pho tượng vàng này chính là thân thể giả của âm hồn. Bởi vì vàng ròng chí dương nên không bị tà vật nhiểm bẩn, là vật liệu tốt nhất để luyện chế thế thân cho âm hồn.

Hiện tại thuật phá bị Lý Tu Viễn phá giải, lộ ra chân diện mục.

- Nhi tử, đây, đây là sao?

Lý Đại Phú khiếp sợ không thôi.

Lý Tu Viễn:

- Này là thuật pháp giả dạng, không phải thần tiên thật sự, có người muốn dùng đạo thuật cướp lấy tiền tài Lý gia ta, chuyện xảy ra nãy giờ chỉ là gạt người, phụ thân đừng bị lừa.

- Là, là vậy ư?

Lý Đại Phú nghe vậy liền không sợ nữa, sau đó vừa sợ vừa giận đáp, vội vàng đứng lên.

- Đạo nhân thất đức nào thế, đám đánh chủ ý lên Lý gia ta, ta nhất định phải bắt hắn rồi đánh tới chết.

Hắn phẫn nộ quát.

Lý Tu Viễn:

- Ý vào đạo thuật hoành hành, chẳng chút sợ hãi trộm tiền tài Lý gia, nhất định là đạo nhân nửa vời chứ chẳng phải người đắc đạo chân chính, người tu đạo tuyệt không làm chuyện như vậy.

Người tu đạo kiêng kỵ nhất là nhân quả báo ứng, để ý nhất là công đức. Đối phương dùng cách này mạnh mẽ cướp đoạt tiền tài, thời điểm độ kiếp chắc chắn bị đánh chết.

Vì thế người tu đạo chân chính sẽ không làm, chỉ có đạo nhân nửa vừa học được da lông, không hiểu nhân quả mới dùng đạo thuật tìm phú quý.

Xem ra năm ngàn lượng đã mất có liên quan đến người này.

Dù chuột trắng cũng trộm nhưng chỉ là trùng hợp, chuyện nhỏ mà thôi, đây mới là người thật sự để ý tới tiền tài của Lý gia.

- Nhi tử, nhanh, nhanh ngăn cản lại, đám thiên binh ngân giáp kia đã chuyển tiền bạc của Lý gia đi… Không, không được, sắp đi hết rồi.

Chợt, Lý Đại Phú vội vàng nói, mắt thấy mười thiên binh kia mỗi người khiêng một rương bạc, cưỡi mây lướt qua Lý phủ, chuẩn bị bay mất.

- Đạo thuật bị phá, hẳn đối phương đã biết kế hoạch bại lộ nên muốn chạy, có điều phụ thân yêu tâm, hài nhi không để gã chạy thoát đâu.

Giờ phút này Lý Tu Viễn xoay người quát:

- Thiết Sơn, nhanh chóng lấy Kim Nhạn cung tới.

Lúc này Thiết Sơn mới giật mình tỉnh lại, vội vàng bò dậy, nhanh chạy đi, lúc về trên tay cầm một thanh trường cung kim quang lóng lánh cùng một mũi tên.

- Triệu tập tất cả gia đinh cưỡi ngựa đi theo ta.

Nói xong Lý Tu Viễn lấy cung tiễn, xông khỏi Lý phủ, huyết sáo một cái.

Lúc này thiên lý câu hí vang, tọa kỵ của hắn Dạ Chiếu Ngọc Sư vọt ra từ chuồng
ngựa đi tới trước mặt.

Lý Tu Viễn xoay người lên ngựa, tay cầm kình cung, lưng đeo tên đuổi theo đám mây đen kia.

Mặc dù hắn có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, tà ma không thể đến gần nhưng chỉ trong phạm vi nhất định, vượt qua phạm vi này thì đạo thuật vẫn có thể thi triển, giống như trước đó như vậy.

Lý Tu Viễn chưa tới thì tướng quân kim giáp vẫn uy phong hiển hách, chỉ khi hắn rút ngắn khoảng cách, đối phương mới mất đi năng lực hành động, cứng đờ tại chỗ.

Về phần này khoảng cách hữu hiệu có bao xa, Lý Tu Viễn không nắm chắc, này phải xem đạo hạnh đối thủ cao thâm thế nào nữa.

Đạo hạnh càng cao thì phạm vi ảnh hưởng của Thất Khiếu Linh Lung Tâm sẽ giảm và ngược lại.

Lý Tu Viễn cưỡi Dạ Chiếu Ngọc Sư lao vụt trên đường.

Vốn hắn sẽ không phi nước đại trong huyện, có điều lúc này là ban đêm, huyện thành không ai đi lại, sự tình lại khẩn cấp nên không lo lắng nhiều được.

- Đạo hạnh người kia không thấp, bằng không sao chuyển được mười vạn lượng của Lý gia đi.

Lý Tu Viễn híp mắt nhìn đám mây đen, cảm giác khoảng cách không sai biệt lắm liền lấy tên ra, dựng cung chuẩn bị bắn. Một thân võ nghệ đã được luyện tốt, Kim Nhạn cung được Lý Tu Viễn kéo căng, ngón tay hắn buông lỏng một tí, mũi tên hưu một tiếng bay vào đám mây đen.

Có điều mũi tên bắn vào đám mây xong lại chẳng có phản ứng gì, mây đen vẫn bay chậm ra bên ngoài huyện Quách Bắc.

- Vô dụng sao?

Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày, như chợt nghĩ tới điều gì liền lấy một mũi tên ra, vạch nhẹ lên mu bàn tay để đầu tên nhiễm một ít máu tươi, lần nữa vươn cung bắn.

"Hưu ~!"

Tên nhiễm huyết phá không mà bay, nháy mắt liền chui vào đám mây đen.

Mũi tên vừa bắn tới, đám mây đen liền thủng một lỗ. Ngay sau đó một thân ảnh rơi trên mây xuống.

"Đùng ~!"

Âm thanh như kim loại rơi xuống, lúc này một pho tượng bằng bạc nằm trên mặt đất, phía trên là lỗ hổng do mũi tên lưu lại.

"Rầm rầm ~!"

Từ mây đen, một rương bạc lơn rơi đầy trên đường phố.

- Sai vài người nhặt lại bạc, người khác tiếp tục đuổi theo.

Lý Tu Viễn hét một tiếng rồi giục ngựa đuổi theo, quát to một tiếng trong đêm tối.

Lúc này, vài gia đinh ở lại thu thập bạc rơi trên đất, những người khác giục ngựa đuổi theo.

- Để xem ngươi chạy được tới đâu.

Lý Tu Viễn tiếp tục đuổi theo, lần nữa dựng cung lên bắn, đầu tên nhiễm một ít máu của hắn.

Đối với người tu đạo, máu của hắn vừa là thuốc bổ vừa là độc dược.

Nếu dùng luyện đan, vẽ linh phù, diệt trừ quỷ quái vô cùng linh nghiệm, là thứ đại bổ. Có điều nếu đụng phải âm thần hay quỷ mị, máu hắn chẳng khác nào độc dược, có thể phá vạn tà.

Này cũng là lý do đạo nhân mù một mực bắt Lý Tu Viễn luyện võ, có thể uy hiếp được Lý Tu Viễn chỉ có đại yêu, quỷ mị, âm thần, đạo thuật gì đó chẳng khác nào trò cười trước mặt hắn.

Một tiễn nữa được bắn ra, pho tượng bạc tiếp tục rơi xuống, bạc từ mây đen không ngừng trút xuống.

Đạo pháp đã bị phá thì bạc vận chuyển được kiểu nào.

Bất quá diện tích mây đen rất lớn, phạm vi ảnh hưởng của mũi tên qua nhỏ, không thể nháy mắt phá sạch đạo pháp, ngược lại phải đuổi theo bắn thêm mấy lần mới được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện