Nghe tiếng khóc thút thít khe khẽ truyền ra từ trong phòng của Đỗ Quả Phụ, Lý Tu Viễn đứng dậy muốn đi vào phòng khuyên nhủ nàng.
Sau khi vào phòng, hắn nhìn thấy Đỗ Quả Phụ một bên vừa khóc vừa buộc một sợi dây lên trần, không biết nàng lấy đâu ra tấm vải này mà treo ở lên.
Nàng thật sự muốn đi tìm chết a.
- Đỗ Quả Phụ, ngươi lại muốn làm cái gì vậy?
Trong giọng nói của Lý Tu Viễn mang theo vài phần nóng giận, quát.
Lúc trước hắn đột nhiên có linh cảm không lành mới quay về đạo quán tìm Đỗ Quả Phụ, vì cơ duyên xảo hợp mới cứu nàng một mạng, vậy mà g tỉnh nàng vẫn muốn tìm chết khiến hắn thật sự tức giận.
Đỗ Quả Phụ vừa bước lên ghế gỗ muốn treo cổ tự xác liền bị Lý Tu Viễn quát một tiếng làm cơ thể nàng run lên, nàng đứng yên tại chỗ cúi đầu xuống không dám nói một lời, cũng không treo cổ nữa.
- Ta cứu ngươi không phải để ngươi tự sát, biết vậy lúc trước ta đã không cứu ngươi khi ngươi bị Sơn Tiêu bắt.
- Nhưng mà...Nhưng mà, ta không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
Đỗ Quả Phụ cúi đầu lau nước mắt, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn nói:
- Vì sao lại vậy, không phải ngươi thắt cổ chưa thành công sao? Lúc này có gì mà xấu hổ, lại nói cchuyện này trời biết đất biết, ta biết ngươi biết, ta không rảnh kể cho người khác, chỉ cần ngươi không nói, trong thôn sẽ không ai biết.
- Không, không phải chuyện này, mà là…là chuyện khác.
Đỗ Quả Phụ vừa khóc vừa nói.
- Nếu không phải chuyện này vậy thì là chuyện gì? Ngươi nói ra đi ta cho ngươi một lời khuyên.
Đỗ Quả Phụ vừa khóc vừa lắc đầu,chuyện này quá khó nói, nàng thật sự không muốn mở miệng nói ra
Lý Tu Viễn cố gắng khuyên nhủ:
- Ngươi không nói ra ta làm sao biết ngươi xảy ra chuyện gì, ngay cả ta ngươi cũng không tin được sao?
Đỗ Quả Phụ bị hắn truy hỏi hồi lâu cuối cùng cũng chịu nói ra, nàng vừa khóc vừa kể câu chuyện một cách đứt quãng, nói mình bị mê hoặc, trong lúc mở hồ đã cùng nam nhân khác hôn nhau, vì thế không còn mặt mũi nào gặp người khác, chẳng bằng chết đi cho xong.
Lý Tu Viễn nghe xong có chút buồn cười:
- Thì ra chuyện này, ta còn tưởng là chuyện gì chứ, những chuyện xảy ra với ngươi trước đây tất cả đều là ảo cảnh, không có nam nhân nào ở cùng ngươi cả, ngươi chỉ bị Quỷ Thắt Cổ mê hoặc tâm trí, từ đầu chỉ có mình ngươi bị treo trên cây thôi.
- Không phải ngươi bị nam nhân ôm chặt mà là dây thừng siết chặt cổ, ngươi thật là hồ đồ ngay cả thật hay giả cũng chẳng nhận ra.
Đỗ quả phụ nghe được là giả, trong lòng có chút kích động,lại vội vàng hỏi:
- Nhưng mà đại thiếu gia nếu thật là giả vậy áo của ta tại sao lại bị xé vậy, Quỷ Thắt Cổ kia sẽ không đem đồ của ta xé ra rồi mới giết chứ.
Lúc này Lý Tu Viễn ho khan vài tiếng nói:
- Cái này…không phải Quỷ Thắt Cổ làm mà là ta thấy ngươi nghẹt thở quá lâu nên mới xé mở vạt áo giúp ngươi dễ hô hấp.
- Thì ra là vậy...
Trong lòng Đỗ Quả Phụ vừa xấu hổ lại vừa vui mừng, chỉ cảm thấy trong lòng chẳng còn vướng bận, không còn tâm lý muốn đi tìm chết. Nhưng mà, nàng lại nghĩ tới một việc nên có chút không yên tâm mà hỏi:
- Nhưng mà ta cảm nhận được có người sờ lung tung… ngực của mình.
- Không phải như vậy, không phải sờ lung tung mà ta giúp ngươi xoa bóp tim, giúp ngươi dễ thở hơn, là ta trị liệu chứ không phải chiếm tiện nghi của ngươi.
Lời nói của hắn mang đầy vẻ chính khí.
Đỗ Quả Phụ nghe vậy gương mặt lập tức đỏ bừng, thì ra người xé vạt áo và sờ soạng mình không phải ai khác mà là đại thiếu gia.
Nhìn bộ dáng của Đỗ Quả Phụ có phần thẹn thùng, Lý Tu Viễn lại nói:
- Những gì ta nói đều là sự thật, ta không có lừa ngươi.
- Đại thiếu gia, ta tin tưởng ngươi.
Đỗ quả phụ cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm nhưng đôi tay nhỏ của nàng đang nắm lấy góc áo không ngừng chà xát, trông như là một thiếu nữ đang thẹn thùng.
- Ngươi tin là tốt, đừng tìm chết nữa.
Lý Tu Viễn nói.
- Được rồi, ta nghe lời đại thiếu gia, không tìm chết.
Đỗ Quả Phụ nói.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, nếu không có chuyện gì thì để ta đưa ngươi xuống núi, bây giờ sắc trời cũng đã tối, không nhanh thì sẽ không nhìn thấy đường về.
Đỗ Quả Phụ vẫn đứng nguyên tại chỗ ánh mắt cứ liếc nhìn về phía Lý Tu Viễn, mấp máy môi tựa như muốn
nói lại thôi.
Thời điểm Lý Tu Viễn chuẩn bị rời đi lại nghe thấy trời có tiếng sấm chớp vang lên dường như sắp có mưa.
- Đại... Đại thiếu gia, trời có sấm chớp sợ là sắp mưa, ta nghĩ nên ở lại đạo quán nghỉ một đêm ngày mai hãy về người xem, có được không?
Đỗ Quả Phụ như buông bỏ gánh nặng thở ra một hơi, lấy một chút dũng khí vội vàng nói.
- Cũng được, cơn mưa này sẽ đến rất nhanh, nếu chúng ta đi chắc nữa đường sẽ mưa, thôi thì ngươi cứ ở phòng của ta ngủ đúng lúc, sư phụ không ở trong quán ta sẽ ngủ ở phòng của sư phụ ta, ngày mai chúng ta sẽ xuống núi.
Lý Tu Viễn nói.
- Ừ.
Đỗ quả phụ nhẹ gật đầu, đáp lại một tiếng:
- Nếu có xảy ra chuyện gì, nhớ gọi một tiếng, ta sẽ tới ngay.
Lý Tu Viễn nói xong thì xoay người ra khỏi phòng đi về phía đối diện nghỉ ngơi.
Ban đêm, phía ngoài tiếng sấm chớp ầm ầm, mưa to như trút nước.
Đỗ Quả Phụ ở trên giường gỗ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện lúc sáng trong nội tâm nàng chẳng thể bình tĩnh, khó khăn lắm mới bình tâm thì lại nghĩ đến lời mà Vương Thẩm nói.
“Mượn cớ mời đại thiếu gia uống rượu, bồi đại thiếu gia uống thật nhiều rồi chờ cơ hội bày tỏ tấm lòng với ngày ấy, hoàn thành chuyện tốt. Bằng không mượn cớ say rượu nán lại đạo quán một đêm, thừa dịp đêm tối trăng mờ, mò lên giường ngài ấy, sống chết không chịu xuống, vậy là xong rồi.”
Trong đầu nàng không ngừng vang lên kế sách mà Vương Thẩm bày cho.
Dù xảy ra vài chuyện không đúng theo kế hoạch nhưng mà bây giờ trong đạo quán cũng chỉ còn mình và đại thiếu gia, đạo trưởng đã đi ra ngoài, lại thêm bên ngoài gió táp mưa xa đây đúng là một cơ hội rất tốt.
Nghĩ đến đây, trái tim của Đỗ Quả Phụ bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, mặt đỏ tới mang tai không cách nào bình tĩnh lại được
Cuối cùng nàng vẫn không chịu được mà nhẹ nhàng bò xuống giường, lấy hết dũng khí toàn thân đi về hướng phòng của Lý Tu Viễn.
- Ta đã là một quả phụ, vốn không phải là con gái nhà lành, nếu không mặt dày liều mạng mà bỏ lỡ cơ hội duy nhất này, lúc đó sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nếu tối nay có thể hầu hạ đại thiếu gia, cho dù sáng mai có chết ta cũng nguyện ý.
Trong lòng Đỗ Quả Phụ thầm nghĩ.
Lúc trước là một mình nàng cô đơn, trong nhà không có thân nhân, cũng may gặp được một người tốt,tuy nói thân phận khác biệt nhưng có thể làm một tỳ nữ bưng trà rót nước cho đại thiếu gia nàng cũng cam lòng.
Với lại lời Vương Thẩm nói cũng không sai nếu mình cứ do dự không quyết thì ngày sau sẽ tiện nghi cho một tên lưu manh nào đó, còn không bằng bây giờ cứ dâng mình cho đại thiếu gia, dù đại thiếu gia không thu cũng coi như báo ơn cứu mạng.
Phòng ngủ của đạo quán không có cửa, chỉ che chắn bằng một màng vải đơn sơ.
Đỗ Quả Phụ lấy một cái đèn lén vào phòng Lý Tu Viễn, nhờ ánh đèn nàng thấy Lý Tu Viễn đang ngủ say như chết.
Đỗ quả phụ thở nhẹ ra một hơi như trút bỏ gánh nặng, có chút khẩn trương và ngượng ngùng cởi bỏ quần áo, nhấc một góc chăn lên rồi nhanh chóng chui lên giường.
Đã đến bước này, Đỗ Quả Phụ dứt khoát buông lỏng cơ thể, cả người quấn lên thân Lý Tu Viễn.
- Ai?
Lý Tu Viễn giật mình tỉnh lại.
Dù cho có ngủ như chết thì lúc này hắn cũng bị chọc cho tỉnh.
- Là... là ta.
Thanh âm Đỗ Quả Phụ có chút khẩn trương và rug rẩy, núp trong ngực Lý Tu Viễn.
- Sao lại là ngươi? Nửa đêm canh ba không ngủ lại chạy đến chỗ ta làm gì?
Lý Tu Viễn đầu tiên là giật mình, cứ tưởng là yêu ma hay quỷ quái nửa đêm làm loạn, ai ngờ lại là Đỗ Quả Phụ.
Gương mặt Đỗ Quả Phụ đỏ bừng âm thanh mang theo vài phần xấu hổ nói:
- Đại...đại thiếu gia. Ta...ta thích đại thiếu gia, muốn dùng thân báo đáp.