Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com
Lý Tu Viễn đưa cõng Đỗ quả phụ xong liền chuẩn bị về thôn, thế nhưng hắn chợt nghĩ tới gì đó bèn kiếm một sợi dây leo chắc chắn trói thi thể Sơn Tiêu lại rồi kéo theo sau lưng.
Đỗ quả phụ thấy hành động này của Lý Tu Viễn có chút khó hiểu:
- Đại thiếu gia, ngài kéo thi thể Sơn Tiêu về là gì?
- Không xác nhận được Sơn Tiêu chết chưa, thôn dân không thể an tâm, rất nhiều nhà dựa vào việc vào núi săn bắt để kiếm cái ăn, khi đó cuộc sống của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Lý Tu Viễn giải thích.
Nghe xong Đỗ quả phụ liền ngây người một lúc, khẽ nói:
- Đều nói Đại thiếu gia lòng dạ bồ tốt, quả thật không sai mà.
Lý Tu Viễn nhận được khen tặng chỉ cười cười chứ không nói nhiều, tiếp tục cõng Đỗ quả phụ xuống núi.
Đường núi vốn gập gềnh xóc nảy lại phải cõng theo một người, vì thế tốc độ Lý Tu Viễn không nhanh, may mà hắn nhiều năm luyện võ nên thể lực dồi dào, tay cầm Hổ Khẩu Thôn Kim Thương lại cõng thêm một người mà bước đi như bay, đổi thành người bình thường đã sớm mệt tới nằm lăn ra, bất quá tốc độ hắn đi vẫn khá chậm.
Giờ phút này Đỗ quả phụ vịn bả vai Lý Tu Viễn, thân thể tựa vào lưng người thanh niên, tâm tư nàng cẩn thận cố gắng giữ khoảng cách nhất định, không đến mức dán hết cả người lên lưng đối phương.
Bất quá nghĩ tới một màn khi nãy, Đỗ quả phụ vẫn có chút xấu hổ.
Đường núi xóc nãy, Đỗ quả phụ gắng gượng giữ một khoảng cách cố định, có điều giữ mãi cũng khiến éo nàng vừa đau, lại vừa mệt, khó lòng mà chống đỡ tiếp. Đến khi Lý Tu Viễn bước qua dòng suối nhỏ, Đỗ quả phụ không nhịn được, hai cánh tay mềm nhũn, nửa người nặng nề dựa trên lưng Lý Tu Viễn, hai phần trắng nõn trước ngực bị đè đến biến dạng.
- Hừ.
Đỗ quả phụ nhẹ nhàng kêu một tiếng, hiện tại thân thể đã có chút tê dại. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Rất nhanh Đỗ quả phụ cố nén xấu hổ, lần nữa muốn chống người lên, có điều hiện tại đã chẳng còn sức, lần nữa mềm nhũn ngã lên lưng nam nhân.
- Ừm?
Lý Tu Viễn cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, có chút kinh ngạc ngoái đầu nhìn.
Lúc này lại thấy gương mặt xinh đẹp ửng đỏ cùng đôi mắt đẹp long lanh của Đỗ quả phụ, vẻ thẹn thùng hiện rõ vô cùng.
- Ta, ta không có ý.
Đỗ quả phụ đỏ mặt giải thích.
Thấy thế Lý Tu Viễn cười cười, nhịn không được mà đùa một chút:
- Cũng lớn đấy nhỉ.
- Hử.
Đỗ quả phụ ngây người một lúc, sau khi cúi đầu nhìn thì sắc mặt lại càng ửng đỏ, lúc này đã đỏ tới tận cổ.
Lý Tu Viễn cũng chẳng có tâm tư nào khác, nhưng năm này hắn tu luyện nên định lực không tồi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Sau khi bị chọc ghẹo, dường như Đỗ quả phụ cũng thuận theo tự nhiên, cả người nằm lên lưng Lý Tu Viễn không nhúc nhích, chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn một bên mặt tuấn lãng của Lý Tu Viễn, trong mắt lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
- Đại thiếu gia mệt rồi sao.
Sắp xuống tới chân núi, Đỗ quả phụ nhìn thấy mồ hôi lấm tấm bên thái dương Lý Tu Viễn, nàng nhẹ nhàng vươn tay lau đi.
- Ừm, chỉ hơi mệt, bất quá rất nhanh là tới thôn rồi.
Lý Tu Viễn không ngừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
Nhìn Lý Tu Viễn thản nhiên như không có gì, lúc này nét mặt Đỗ quả phụ hiện lên vài phần ngượng ngùng lẫn vui vẻ, sau đó lại ngoan ngoãn ghé sát vào lưng hắn ta.
Đí một lát liền tới Hạ Hà thôn, lúc này gần như tất cả các thôn dân đều tụ tập ngay tại cửa thôn, nam chuẩn bị đuốc, cuốc, xẻng hoặc các dụng cụ làm nông khác, nữ giới thì đứng một bên, dẫn đầu là một lão đạo mặc đạo bài, dường như đang muốn kết thành một đội để vài núi.
- Trở về rồi, đại thiếu gia trở về rồi.
- Thật tốt, đại thiếu gia không sao.
- Đỗ quả phụ cũng được cứu rồi kìa.
Thôn dân nhìn thấy Lý Tu Viễn cõng Đổ quả phụ từ trên núi xuống lập tức nhiệt tình hẳn lên, cao hứng tiến tới nghên đón.
Thấy đồ nhi bảo bối của mình an toàn trở về, lúc này đạo nhân mù không nhịn được nở nụ cười, có điều khi thấy Đỗ quả phụ được cõng trên lưng Lý Tu Viễn thì chợt bấm tay tính toán, xong thì vừa cười khổ vừa lắc đầu. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
- Hai phụ nhân đưa Đỗ quả phụ về đi, nàng bị Sơn Tiêu đã thương rồi, nhớ kỹ tìm người chữa trị tốt cho nàng.
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này Vương thẩm cùng một thôn phụ khác vội vàng chạy tới đỡ Đỗ quả phụ xuống.
- Đỗ thị, xiêm y của ngươi…
Thấy xiêm y trên người Đỗ quả phụ rách tung tóe, trông như bị xé rách, trên thân còn khoác áo ngoài của đại thiếu gia thì nhịn không được mà hỏi.
Thấy thế, Vương thẩm vội vàng nhìn về phía phụ nhân kia, phụ nhân
vừa nói hẳn cũng là người khôn khéo, bấy giờ kịp thời phản ứng, ngậm chặt miệng lại.
- Ha hả, Đỗ quả phụ, ngươi về được là tốt rồi, trở về là tốt rồi, tất cả chúng ta đều vô cùng lo lắng cho ngươi.
Vương thẩm cười tươi nói:
- Đại thiếu gia yên tâm, có chúng tôi chiếu cố Đỗ thị rồi.
- Ừm.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu.
Sau đó Đỗ quả phụ hơi đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng được hai phụ nhân kia đỡ về.
- Sư phụ, đây là Sơn Tiêu ở rừng phụ cận, bất quá nói cũng kỳ quái, Sơn Tiêu bị một bản của con đánh sợ sợ quá bỏ chạy, kết quả không hiểu sao lại quay về, còn làm trò giả nữ ngộ nghĩnh, chân đi trên cọc gỗ, thật là cổ quái mà. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Lý Tu Viễn kéo Sơn Tiêu lại, kể hết sự tình một lần.
Đạo nhân mù nghe xong liền vuốt râu cười, chỉ vào thi thể Sơn Tiêu mặc y phục nữ và nói:
- Sơn Tiêu này tính mê hoặc con, đi trên cọc gỗ, người mặc y phục nữ nhân là thi triển huyễn thuật, ngoại nhân gặp nó sẽ nghĩ nó là mỹ nữ sơn dã, không đành lòng tổn thương, chứ nào nhận ra đó là Sơn Tiêu tác oai tác quái, có điều Sơn Tiêu này lại hồ đồ, thi triển huyễn thuật trước mặt con chẳng khác nào là trò hề cho thiên hạ, đứng trước đôi mắt này, yêu quái nào dụ dỗ con được chứ, dù là đại yêu tu hành ngàn năm cũng không có năng lực đó.
- Thì ra là vậy.
Lý Tu Viễn sờ sờ mũi, tình huống mà hắn nghĩ Sơn Tiêu tìm chết là đang thi triển mị thuật với chính mình đó ư? Có điều lợi ích của thân thể này đã được sư phụ nói hết cho hắn nghe, có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, nhìn được hết thảy đạo pháp, pháp thuật, huyễn thuật dễ như trở bàn tay.
- Đại thiếu gia đúng là dũng mãnh phi thường, vậy là tiêu diệt được Sơn tiêu.
- Đây là Sơn Tiêu ư, sao xấu xí thế kia.
- Nhìn đi, con Sơn Tiêu này là đực, dưới hông cũng quá nhỉ.
Một người nhàn rỗi cầm gậy gỗ gảy gảy thứ giữa hai chân Sơn Tiêu, khiến phụ nhân đứng gần đó hít một hơi dài hoảng hồn.
Đạo nhân mù xoay đầu nhìn sang, có chút khoe khoang nói:
- Này thì coi là gì, bần đạo còn lợi hại hơn kia kìa, đồ nhi của bần đạo lại càng…
- Càng thế nào?
Thôn phụ đứng gần đó ghé mắt về phía đạo nhân mù, xa hơn một chút thì dựng lỗ tai lên muốn nghe tiếp.
Đạo nhân mù cười ha ha một tiếng, nhìn sang sắc mặt tối đen của Lý Tu Viễn thì sửa lời ngay:
- Không thể nói, không thể nói, thiên cơ bất khả lộ, Sơn Tiêu đã chết bần đạo cũng yên lòng, mặt khác, thi thể Sơn Tiêu không nên để lâu, cần châm lửa đốt ngay, miễn cho lại sinh thêm chuyện.
- Đạo trưởng nói rất đúng.
Thôn dân nghe vậy liền sảng khoái đáp ứng, nhanh chóng chặt cây khô xung quanh, đặt thi thể Sơn Tiêu lên rồi châm lửa đốt cháy.
Sau khi thiêu hủy thi thể Sơn Tiêu, Lý Tu Viễn liền kêu thôn dân giải tán, ai về nhà nấy.
- Con nhớ rõ sư phụ từng nói xung quanh Quách Bắc sẽ không xuất hiện yêu quái? Sơn Tiêu này hẳn cũng có tuổi, ít nhất thành tinh từ mười mấy năm trước.
Lý Tu Viễn vừa đi vừa hiếu kỳ hỏi.
- Vi sư nói như vậy là vì ngày con ra đời, ba vạn dặm tử khí đông lai, trùng trùng điệp điệp, tử khí bị con rung động khiến yêu quái to nhỏ xung quanh Quách Bắc đều đền tội, lúc đó bị thiên địa quét sạch, sư phụ cũng cảm thấy thống khoái vô cùng.
Nói tới đây, đạo nhân mù khẽ lắc đầu:
- Thế nhưng thiên hạ to lớn, yêu ma quỷ quái nhiều vô kể, hẳn Sơn Tiêu thành tinh sau khi con ra đời hoặc lẻn tới từ nói khác. Có câu đất nước sắp diệt vong yêu nghiệt mới hoành hành, thế đạo sắp đại loạn rồi.
Nghe thế, trong lòng Lý Tu Viễn run lên, hắn nhớ tới cảnh tượng trong phim Liêu Trai, yêu ma làm loạn, tham quan bốn phía, chiến trai thiên tai nổi lên liên miên, tính mệnh bách tính chẳng khác nào cỏ rác, đúng là đại loạn chi thế.
Một hồi sau đạo nhân mù cười ha ha nói:
- Chuyến đi lên núi này của con, chẳng những giết Sơn Tiêu, lịch luyện một phen, còn có thêm một đoạn nhân duyên nữa.
- Nhân duyên?
Lý Tu Viễn suy nghĩ một chút liền kinh ngạc hô:
- Đỗ quả phụ?