- Quả nhiên là thủy yêu có đạo hạnh, không phải dạng đơn giản.
Ánh mắt Lý Tu Viễn có chút ngưng tụ.
Cùng với thủy triều cuốn lên là vô số tôm cá nhao nhao chết mà nổi lềnh bềnh, sau đó hắc ngủ to lớn vọt tới, mở miệng nuốt hết toàn bộ.
Lý Tu Viễn thấy hắc ngư này chẳng giống bình thường, trừ hình thể to lớn ra thì trên thân có vảy giáp mọc đầu trông rất dữ tợn, kèm theo đó là đôi mắt xanh rờn tản mát hung quang.
Dường như hắc như cũng chú ý tới Lý Tu Viễn đang đứng trên bờ, nó bỏ tôm cá chưa ăn hết, xoay người bơi về phía hắn.
- Súc sinh, còn dám lên bờ?
Lý Tu Viễn lạnh lùng nhìn hắc ngư chằm chằm, không chút sợ hãi.
Ở trong hồ nước thì một trăm Lý Tu Viễn cũng chẳng phải đối thủ của hắc như, một khi rớt vào hồ lớn, dù có Thất Khiếu Linh Lung hắn cũng thành mồi cho cá mà thôi. Nhưng trên bờ lại khác, mãnh hổ Lý Tu Viễn còn dám giết chứ nói gì một con cá lên bờ.
Lúc này Hắc Ngư nhanh chóng bơi tới, thấy Lý Tu Viễn đứng sừng sững bất động trên hồ cũng không dám rời khỏi mặt nước.
Pháp lực của nó chỉ phát huy được dưới nước, một khi lên bờ sẽ đại giảm.
Dường như hắc ngư cũng cảnh giác Lý Tu Viễn, lúc cách hắn gần ba trượng liền ngừng lại, đầu cá màu đen ghê tởm trồi lên mặt nước, râu cá to như cánh tay người trường thành khua ở xung quanh, đôi mắt xanh rờn tham lam nhìn chằm chằm Lý Tu Viễn.
- Muốn ăn ta?
Lý Tu Viễn mở miệng hỏi.
Dường như hắc ngư nghe hiểu những gì Lý Tu Viễn nói nên mở miệng lớn ra, lộ hàm răng sắc nhọn.
Cá có thể mọc răng?
Đúng là không thể dùng suy nghĩ bình thường áp cho những thứ đã thành tinh.
"Hưu ~!"
Chợt hắc ngư há mồm phun một cột nước về phía Lý Tu Viễn.
"Đụng ~!"
Cột nước phun có chút lệch nên đánh lên tảng đá gần đó, tảng đó nổ tung rồi vỡ nát trong nháy mắt, nếu rơi lên thân người thì đối phương còn mệnh sao?
- Súc sinh này, lại dám làm như vậy?
Thấy cảnh này ánh mắt Lý Tu Viễn có chút ngưng tụ.
"Hưu ~!"
Có điều ngay sau đó có vẻ hắc ngư cảm nhận được công kích dưới và trên bờ không giống nhau, có chút khó thích ứng, sau khi điều chỉnh một lúc lại há mồm phun thêm cái nữa, cột nước hướng thẳng về phía Lý Tu Viễn, lần này không hề lệch mà trực tiếp đánh
tới.
Nếu đánh trúng, hẳn đầu Lý Tu Viễn sẽ bị vỡ nát.
- Thiếu gia, coi chừng.
Lúc này Thiết Sơn bị đánh thức, thấy một màn trước mắt thì hoảng sợ vô cùng
Có điều Lý Tu Viễn không thèm tránh mà lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu hắc ngư kia.
Một màn khó có thể tin xuất hiện, thời điểm cột nước sắp đánh tới Lý Tu Viễn lại bị một bình chướng vô hình ngăn lại, trong nháy mắt cột nước trở nên mềm nhũn yếu ớt, cứ thể tản ra trên mặt đất, nước rơi tung téo ướt cả giày hắn ta.
Con mắt xanh rời của hắc ngư trọn tròn, giật mình nhìn Lý Tu Viễn.
- Thiết Sơn, lấy Kim Nhạn cung tới.
Lý Tu Viễn chợt hô.
Dường như ý thức được có gì đó không thích hợp, hoặc nhận ra Lý Tu Viễn không giống những thôn dân khác, chẳng phải vật dễ ăn nên hắc ngư bèn quay đầu rời đi.
Cũng may tối qua lúc đi ra ngoài Thiết Sơn linh động mà cầm Kim Nhạn cung theo, mang thêm vũ khí phòng thân bên người.
Thấy Lý Tu Viễn bình yên vô sự, Thiết Sơn thở phào một hơi rồi vội vàng gỡ Kim Nhạn cung xuống, đưa mũi tên lên.
Lý Tu Viễn nhận lấy cung tiễn, chẳng chút do dự dựng cung lên bắn tên, kình cung bị kéo thành hình trăng tròn.
"Hưu ~!"
Ngón tay Lý Tu Viễn buông lỏng, trong nháy mắt mũi tên bay ra ngoài bắn xuống hồ.
Dù hắc ngư ý thức được có chuyện không đúng, muốn quay đầu chạy nhưng nước gần bờ không sâu, chẳng cách nào lập tức lặn xuống nước, chỉ có thể cố gắng bơi ra xa.
"Phốc phốc ~!"
Mặt nước văng bọt tung téo, mũi tên bắn trúng mắt con hắc ngư kia. Lúc này máu tươi đỏ thắm tràn ra, nhuộm đỏ một mảnh hồ.
Hắc ngư bị đâu điên cuồng chay trốn, muốn trốn dưới hồ sâu.
Lúc này Lý Tu Viễn lại bắn thêm mũi tên thứ hai, đáng tiếc hắc ngư đã bơi ra xa, mũi tên này không gây thêm tổn hại gì cho nó.
Sau cùng Lý Tu Viễn chỉ có thể trở mắt nhìn hắc ngư trốn vào hồ lớn.