Không đợi Lý Tu Viễn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì âm thanh thứ ba vang lên, lúc này năm đạo thần lôi đánh xuống, lôi điện như lưới lớn bao trùm hồ nước.
Lúc này hắc ngư tránh trong nước bị hù đến sắp ị ra quần, từ lúc nó có ý thức tới giờ, có khi nào gặp phải chuyện kinh khủng thế này. Vô số lôi đình chạy về phía nó chào hỏi, chỉ cần trúng một đạo cũng đủ hồn phi phách tán.
Hơn nữa đến tận lúc này nó cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra, vì sao đang êm đẹp lại có người mời được Lôi Công tới đánh nó, hơn nữa còn là một lần ba người.
Phải biết Lôi Công là chính thần trên trời, bình thường chục năm khó gặp một lần, phàm nhân sao chỉ một lần tế thần đã có thể mời tới?
Nếu Lôi Thần dễ mời như vậy nó đâu làm mưa làm gió nhiều năm thế kia.
Khi năm lôi đình đánh xuống, hồ lớn bị đánh đến phân ra thành từng vùng nước khác nhau, sau cùng hắc ngư cũng không tránh được, trong chớp mắt bị lôi đình đánh gần trúng khiến nó kêu lên từng tiếng thống khổ.
"Ầm ầm ~!"
Lúc này một tiếng sấm vang lên, gió lớn cuồn cuộn, trong gió là lôi minh cùng quang điện, trực tiếp cuốn lấy hắc ngư và buộc chặt nó, kéo nó bay lên không trung.
- Ta là Lôi Công Hành Phong, đã đánh yêu quái hiện nguyên hình, hồn phi phách tán, hiện giao cho Lý công tử xử trí.
Âm thanh của Cái Lôi Công thứ tư vang lên.
Theo gió thổi bay, hắc ngư rơi từ trên trời xuống trước mặt Lý Tu Viễn.
Hình thể khổng lồ của nó khiến mặt đất bị nện thành một cái hố to.
Giờ phút toàn thân hắc ngư là máu me đầm đìa, cháy đen một mảnh, có điều nó vẫn chưa chết, đang nằm thoi thóp trên mặt đất, có thể vì thương thế quá nặng nên âm hồn bị tổn hại, khiến nó mất đi năng lực hành động.
Lý Tu Viễn thấy hắc ngư đã bị trừng trị nên nhẹ nhàng thở ra, vốn muốn ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm tạ Lôi Công xuất thủ hỗ trợ, có điều trong nháy mắt hắn gặp phải cảnh tượng khó tin.
Trên bầu trời vẫn còn mây đen, sấm sét vang dội, vậy mà lần nữa ngẩn đâu lại vạn dặm không mây, một mảnh xanh thẳm,
ngay cả đám mây trắng cũng chẳng thấy đâu, ngay cả mặt hồ cũng êm đềm đến lạ, căn bản không có chút vết tích nào bị lôi hồ đánh, cũng chẳng có Lôi Công hiện thân, hết thảy mọi chuyện chẳng khác nào huyễn tượng cả.
Thần linh đã biến mất, thần tích chẳng thấy đâu, hết thảy chỉ như giấc mộng.
- Không, không phải ảo giác.
Mặc dù mọi thứ đều trở về nguyên trạng nhưng hắc ngư vẫn nằm trước mặt hắn. Bấy giờ Lý Tu Viễn nhìn đám người xung quanh một chút.
- A, chuyện gì xảy ra vậy, sao đột nhiên có hắc ngư xuất hiện ở nơi này.
- Trong nháy mắt nó xuất hiện đấy, trước đó đâu có.
- Hắc ngư này hẳn là thủy yêu, thật tốt quá, thật tốt quá, thần tiên hiển linh, thần tiên hiển linh, giúp chúng ta trừ bỏ thủy yêu rồi.
Trong nhất thời, thấy hắc ngư đột nhiên nằm thoi thóp, thôn dân chỉ nghĩ là thần tiên hiển linh, từng người từng người kích động quỳ xuống bái tế trời đất.
- Thiết Sơn, ngươi có thấy hắc ngư xuất hiện thế nào không?
Lý Tu Viễn hỏi.
Thiết Sơn có chút ngượng ngùng gãi đầu:
- Này tiểu nhân cũng không biết, trước đó tiểu nhân nghe được tiếng sấm vang lên, lúc nhìn lại đã không thấy gì, sau khi nháy mắt thì hắc ngư đã nằm ở đấy, chẳng phát hiện có gì kỳ lạ.
Lý Tu Viễn lại nhìn những người hộ vệ khác, bọn họ cũng đồng loạt lắc đầu, cả đám người ngạc nhiên, mờ mịt, còn cả vẻ hiếu kỳ nữa.
Một mà Lôi Công tru yêu lúc nãy không ai nhìn thấy ngoại trừ Lý Tu Viễn.
- Quả nhiên mắt thường không thể thấy được quá trình, chỉ nhìn được kết quả.
Lý Tu Viễn lắc đầu cười, không xoắn xuýt nữa, hắc yêu đền tội là được rồi.