Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Thánh nhân phát thệ


trước sau

Lý Tu Viễn không biết cảm xúc và minh cảm của bản thân lại khiến thiên địa chấn động. Người bình thường không nhận ra sự khác thường này nhưng người tu đạo và thần phật lại khác. Dối với người tu đạo và thần phật thì đất trời chấn động khiến bọn họ chấn kinh, cực kỳ kinh hãi, thậm chí còn có loại cảm xúc sợ hãi khó hiểu, loại sợ hãi này chẳng phải cảm xúc của họ mà là cảm xúc đến từ bản năng của con người.

Đạo nhân đang nhập định trong đạo quán thất bại vì sự biến hóa của thiên địa đang vội vàng bấm tay tính toán, có điều vừa tính xong toàn thân đạo nhân chấn động, lần nữa thổ huyết.

- Oa, đau chết ta rồi.

Trong nháy mắt đạo nhân bị phản phệ, đạo hạnh tụt một bước dài.

Đạo nhân không thể tính ra lý do của sự kinh động này, tính không ra chưa nói, vậy mà đạo nhân còn bị trời phạt, đây chính là sự kiện được gọi là thiên cơ hỗn loạn trong truyền thuyết.

Chẳng lẽ thế gian lại có biến hóa gì lớn ư?

Mà những nơi có âm khí dày đặc như nghĩa địa thì vô số quỷ mị kinh hãi, toàn bộ đều trốn vào mộ phần của mình mà phát run, chẳng dám thò đầu ra ngoài.

Dù là nơi thờ cúng linh thiên như Thành Hoàng thì nhang đèn cũng bị chấn động mà tán loạn, ngay cả tượng thần cũng xuất hiện vết nứt.

Dyt chỉ có nơi thần linh trên chín tầng trời là an toàn mà thôi.

- Không tốt, thánh nhân ở nhân gian phát ra hoàng nguyện, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, tên đáng chết nào lại đi trên chọc thánh nhân, không thể nể mặt hắn ta một chút, chừa cho hắn ta ít mặt mũi, đợi trăm năm sau an thân xuống mồ là được rồi.

Lúc này bốn Lôi Công chưa đi xa, bọn họ vẫn ở gần đó, vốn dĩ bọn họ có thể rời đi từ sớm, dù sao hắc ngư đã chết, nhiệm vụ cũng hoàn thành, đang ở miếu thờ cách đó một trăm dặm ăn mừng, nào
biết đang êm đẹp bỗng có chuyện. Vì thế bốn Lôi Công lần nữa chạy tới thôn Đại Hồ, bay trên mây không đáp xuống.

Bọn họ vừa sợ vừa giận, sợ là Lý Tu Viễn xúc động như vậy coi như không xong rồi, giận là ai dám kích động Lý Tu Viễn, khiến xúc thánh nhân lay chuyển thế kia, việc thánh nhân ở nhân gian phát lời thề là chuyện không thể coi thường, nếu vì chuyện ở nhân gian cũng chẳng sao, có điều nếu liên quan tới thần linh nào đó thì tên đó xui xẻo tồi, nhất là vào lúc này đây, tốt nhất đừng nên dính vào mấy chuyện như vậy.

Có điều khi nhóm Lôi Công nhìn xuống tầng mây, họ lại thấy Lý Tu Viễn đứng bên hồn, xúc động nhìn oan hồn một nữ hài.

Thiên ý a thiên ý.

Với việc này bọn họ cũng bất lực, thánh nhân lập thệ, thần quỷ chấn động, nào có ai dám ngăn cản, ngay cả ho he một chút cũng chẳng dám nữa kìa.

Một khi dính vào dù chỉ là tí ti nhân quả, chớp mắt sẽ bị thiên địa diệt sát, quản ngươi là thần linh phương nào.

- Chờ chút, có biến a.

Lúc này ánh mắt Lôi Công đồng loạt hướng về phía thôn Đại Hồ.

Trong lúc Lý Tu Viễn đang xuất thần, âm thanh một lão giả vang lên.

- Lý công tử, đêm đã khuya, sao ngài chưa ngủ?

Thôn trưởng La lão đầu không biết vì cái gì mà chống gậy đi tới, sắc mặt trắng bệch, thần sắc an tường mỉm cười nhìn Lý Tu Viễn.

Bấy giờ Lý Tu Viễn như choàng tỉnh, hắn nhìn thoáng qua La lão đầu, sắc mặt hơi đổi, bất động thanh sắc lùi về phía sau vài bước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện