- Cứu mạng, cứu mạng a, xin mấy vị bằng hữu chờ ta một chút.
Dù mệt tới tới thở hồng chộc nhưng Vương Bình chẳng dừng lại mà một đường chạy theo.
- Đại thiếu gia, nam tử kia sắp đuổi tới rồi.
Thiết Sơn nói.
- Ta nghe được.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:
- Có lẽ hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra, phát hiện mình gặp quỷ nên sợ rồi.
- Khà khà, đoán chừng hắn đụng phải diễm quỷ rồi.
Một hệ vệ cười hèn mọn rồi nói.
Lý Tu Viễn lên tiếng:
- Diễm quỷ gì chứ, đó là lệ quỷ, diễm quỷ chỉ hút dương khí nên sẽ tìm nam nhân hoan hảo trong đêm. Dù hại người cũng cần thời gian chậm rãi hấp thụ tinh khí. Có điều mới một ngày mà nam tử kia đã bị mê hoặc như thế, hiển nhiên không phải diễm quỷ làm ra, phải là quỷ quái có chút đạo hạnh, hơn nữa lòng dạ cũng độc ác nữa.
- Đáng tiếc đang là ban ngày, lệ quỷ không thể hiện hình. Vì đây là nghĩa địa nên ta không thể tìm ra đâu là mộ phần của lệ quỷ, bằng không ta nhất định tiêu diệt nó.
- Đại thiếu gia theo đạo trưởng học cách hàng quỷ tru yêu ư, sao ta chưa từng nghe đại thiếu gia nhắc tới.
Thiết Sơn hiếu kì hỏi.
- Chưa từng gặp nên không có cơ hội thi triển.
Lý Tu Viễn cười cười:
- Đi chậm lại. Nam tử đã biết bản thân bị quỷ quái mê hoặc, sẽ không nghĩ chúng ta là cường đạo nữa. Với lại nơi này là núi rừng hoang vắn, dương khí hắn suy yếu nên không biết có sống được tới ngày mai không, đã cứu người thì làm tới nơi tới chốn đi.
Bất quá nói đi thì nói lại, hắn cũng chưa học qua bản lĩnh bắt quỷ nào từ chỗ sư phụ cả, bất quá chỉ tự mò ra khi học võ nghệ, nhờ vào Thất Khiếu Linh Lung và bản thân mà thôi.
Đội xe đi chậm lại.
Cuối cùng Vương Bình cũng đuổi tới kịp.
Hắn khom người thở phì phò từng ngụm:
- Này, vị huynh đài này, khi nãy, khi nãy xin đa tạ, nếu không phải huynh đài trượng nghĩa xuất thủ. Tại hạ, cũng chẳng biết tại hạ còn lặn trong bùn bao lâu nữa?
- Không nghĩ chúng ta là ác nhân nữa à?
Lý Tu Viễn cười cười.
- Để huynh đài chê
cười rồi, thật có lỗi, thật có lỗi.
Vương Bình xấu hổ nói.
- Không cần xin lỗi, chẳng phải ta cũng để ngươi phải chạy một đoạn dài sao? Lần này coi như hòa nhau đi.
Lý Tu Viễn nói tiếp:
- Nghe cách nói chuyện của ngươi hẳn là người đọc sách?
- Khụ khụ, tại hạ là Vương Bình, đã.....đã là đồng sinh, chuẩn bị mùa thu vào thành Quách Bắc thi tú tài.
Vương Bình có chút xấu hổ nói.
Dù sao hắn ta cũng là người đọc sách, ai ngờ đụng phải tai nạn xấu hổ thế này, mặt mũi đâu mà gặp người nữa chứ.
Lúc này Lý Tu Viễn có hơi kinh ngạc:
- Nhìn không ra a, không ngờ huynh đài lại là đồng sinh, bất quá này vẫn còn lâu mới vào thu, lúc này huynh đài khởi hành tới thành Quách Bắc rồi?
- Đi sớm…sớm chuẩn bị một phen nha.
Trương bình xấu hổ cười nói.
- Nói không chừng sau này chúng ta sẽ là đồng liêu đấy, tại hạ là Lý Tu Viễn đến từ Lý gia huyện Quách Bắc.
Lý Tu Viễn xuống ngựa, chắp tay nói.
Vương Bình cả kinh nói:
- Các hạ chính là Lý đại thiếu gia của huyện Quách Bắc?
- A, ngươi biết ta?
Lý Tu Viễn kinh ngạc nói.
- Ha hả, nghe người ta nhắc qua Lý đại thiếu gia trượng nghĩa, lương thiện. Hôm nay gặp mặt quả không sai, tại hạ đa tạ Lý huynh trượng nghĩa xuất thủ.
Vương Bình nói xong liền sửa sang lại quần áo, sau đó thi cái lễ nói.
Lý Tu Viễn đáp:
- Không cần khách khí như thế, vừa rồi chỉ là nhấc tay thôi. Trước mắt sắc trời cũng không sớm, nơi này có chút tà môn, huynh vẫn mau lên đường thì hơn. Nếu không chê, mời lên xe ngựa ngồi, ta thuận đường tiễn ngươi một đoạn.
- Vậy làm phiền Lý huynh.
Vương Bình cảm kích nói.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, sau đó mới trở mình lên ngựa tiếp tục đi đường.