Tin bác sĩ Lan, chữa khỏi bách bệnh
......
Bữa ăn ở nhà Úc rất ấm cúng, tuy đồ ăn không phong phú, nhưng bác Úc luôn vừa ân cần gắp thức ăn cho Lan Thiện Văn, vừa nói với cô:
"Bác sĩ Lan à, Tuyền Thu nhà bác nó ngây dại, nhờ con giúp đỡ nhiều nhé.
Một mình con khăn gói đến đây cũng thật khổ, con phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy."
Bác Úc nói mãi, hết khuyên cái này lại đến cái nọ, miệng không ngừng nghỉ khiến cô nhớ đến mẹ.
Lan Thiện Văn gắng kìm nước mắt, nhẹ nhàng cười và gật đầu, bà Úc nói câu nào, cô gật đầu câu đó.
Không biết bố mẹ ở nhà đang thế nào, cô đi lâu như vậy mà vẫn chưa viết bức thư nào về nhà, không biết bố mẹ có lo lắng không.
Một bên, Úc Tuyền Thu bị mẹ mắng nên rất không vui, chọc ngoáy đôi đũa trong bát y như một đứa trẻ con, làm cơm rơi vãi tung toé.
Mẹ già và Lan Thiện Văn nói chuyện chán chê, vừa nhìn thấy hành vi của cô, bà tức giận dùng đũa đánh vào tay cô.
"Á, mẹ làm gì đấy?" Úc Tuyền Thu tủi thân sờ cánh tay bị đánh của mình, bĩu môi hỏi.
"Dạy dỗ! Nhìn xem bao nhiêu tuổi rồi, có con gái luôn rồi mà vẫn như đứa trẻ con, cơm rơi vãi tung toé, lãng phí đồ ăn sẽ bị sét đánh!" Bác Úc giả vờ tức giận đánh cô.
"Thôi mà mẹ, con không phải trẻ con, cũng không tin lời sấm truyền." Úc Tuyền Thu lầm bầm, định gạt mấy hạt cơm trên bàn xuống, khi đôi đũa vừa chạm xuống bàn, Lan Thiện Văn đã cẩn thận gạt từng hạt cơm vào lòng bàn tay, đi ra ném những hạt cơm cho những con gà mái vừa được tiêm thuốc.
Thấy cô làm vậy, bác Úc càng không hài lòng về Úc Tuyền Thu, lại nói cô: "Nhìn bác sĩ Lan xem, đến cả người từ thành phố lớn đến cũng biết trân trọng từng hạt thóc hạt gạo.
Con nói xem, đã bao nhiêu tuổi rồi, sao con còn bướng bỉnh hơn cả Mục Mục?"
"Bà, cháu rất ngoan mà." Nghe bà Úc nhắc tới tên mình, cô bé đang vùi đầu ăn vội ngẩng đầu lên ngoan ngoãn nói.
"Đúng vậy, Mục Mục ngoan nhất nhà, là khúc ruột của bà ngoại, ngoan hơn mẹ nhiều.
Nào, ăn quả trứng này đi, ngon lắm, cẩn thận kẻo nghẹn."
"Vâng" Cô bé gật đầu cười rạng rỡ.
Một già một trẻ vui vẻ hoà thuận cứ như không có sự tồn tại của cô con gái kiêm người mẹ này.
Đều tại bác sĩ Lan mà ra.
Mỉm cười nhìn cháu gái ăn xong quả trứng, bà Úc lại bắt đầu vùi dập con gái, càng nói càng nhiều, thậm chí còn ẩn ý bảo cô tìm một người đàn ông khác về chung sống.
Úc Tuyền Thu khó chịu vì những lời mẹ nói, thẳng thừng đặt bát đũa xuống, lạnh lùng nói: "Con no rồi."
Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài, bác Úc vội vàng đứng lên: "Con Tư, mày đi đâu, bên ngoài tối rồi!"
"Mẹ muốn con tìm một người khác cơ mà, nhân lúc trời tối, con tìm một người ngay cho mẹ là được chứ gì!" Úc Tuyền Thu đáp không vui vẻ gì, phăng phăng rời đi.
Thấy con gái lại giở tính ngang bướng, bác Úc hoảng sợ kêu lên: "Bác sĩ Lan, bác sĩ Lan, bên ngoài trời tối, con Tư nó ra ngoài một mình làm sao được, bác sĩ Lan, tay chân bác sĩ nhanh nhẹn hơn tôi, bác sĩ giúp tôi bảo con Tư về được không?"
"Vâng, bác đừng lo lắng, con đi ngay." Lan Thiện Văn trấn an bà Úc vài câu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài đuổi theo Úc Tuyền Thu đã hoà mình vào trong màn đêm.
Thực ra Úc Tuyền Thu không đi đâu cả, cô chỉ ngồi bên chân tường phía sau căn phòng.
Thở hổn hển, Lan Thiện Văn tìm mãi mới thấy cô.
Nếu không nhờ phát hiện ra bóng người thấp thoáng ngồi ở đó, cô đã hét lên khiến người ta khiếp hồn khiếp vía.
Đồng chí Úc tuy mới hai mươi mốt tuổi, nhưng gan hùm gan báo không thua gì mười đấng nam nhi.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô chỉ tỉnh bơ mà rằng:
"Đừng tới đây, thứ nhất, tôi không có tiền, thứ hai, không có sắc, nhưng mỡ trên người rất nhiều, nếu các người muốn thì cứ đến cắt bỏ đi, để tôi đỡ phải giảm cân.
Nhưng, nếu các người giết tôi, dù tôi có hoá thành ma cũng quyết không tha cho các người."
Lan Thiện Văn châm một que diêm, giơ lên trước mắt, bất lực nói: "Là tôi."
Ánh lửa rọi sáng khuôn mặt cô, đồng thời cũng rọi sáng biểu cảm ghét bỏ trên mặt Úc Tuyền Thu, khiến Lan Thiện Văn càng thêm bất lực, như thể Úc Tuyền Thu thà nhìn thấy bọn lưu manh cướp tiền cướp sắc còn hơn.
"Cô đến đây làm gì?" Úc Tuyền Thu tỏ ra bản thân là người thành thật, nghĩ gì nói nấy, trong lòng không thích cô nên chán ghét hỏi vậy.
Lan Thiện Văn bước đến chỉ cách cô một thước rồi ngồi xuống: "Bác gái lo cho cô, muốn tôi tới xem cô."
Úc Tuyền Thu khịt mũi: "Có gì hay mà xem, cùng lắm chẳng qua là bị ép ngủ với đàn ông, cũng chẳng có gì to tát.
Nhìn cô Sáu kia, không phải cô ấy sống rất vui vẻ sao."
Nghe vậy, Lan Thiện Văn nghẹn không nói nên lời, cô cũng không nói gì nữa.
Trong đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng hít thở một trước một sau của hai người họ cùng tiếng muỗi vo ve.
Một lúc sau, cô tự dưng hỏi: "Bác sĩ Lan, thành phố là một nơi thế nào?"
"Hả?" Lan Thiện Văn ngẩn ngơ, nghĩ một lúc, rồi vắt óc miêu tả cho cô: "Có đèn, có rạp hát, còn có..."
Không đợi cô nói xong, Úc Tuyền Thu lại hỏi: "Có phải thành phố rất tốt không?"
"Ừm...!Có thể tốt, cũng có thể xấu" Lan Thiện Văn hồi tưởng lại, chậm rãi nói: "Người lớn tuổi không quen sống ở thành phố, như bố tôi vậy, ông ấy thường nói đi xe rất chóng mặt và tức ngực."
"Vậy tức là, người trẻ rất thích thành phố sao? Chẳng trách hắn ta không trở về."
Âm thanh hiu quạnh và cách lựa chọn từ ngữ trong lời nói đều cho thấy rõ cô đang nghĩ về một người nào đó.
Lan Thiện Văn không định can dự vào chuyện riêng tư của người khác, cũng không tiếp tục hỏi ý tứ của cô, chỉ lấy từ trong túi ra một chai cồn thơm được Ngô Tụng Trúc cho, rửa sạch khăn tay rồi đưa cho người phụ nữ bên cạnh: "Nhiều muỗi lắm, cô có muốn không?"
"Thôi, tôi không ẻo lả đến vậy." Úc Tuyền Thu lườm cô trong đêm tối: "Bác sĩ Lan không hỏi hắn ta là ai sao?"
Lan Thiện Văn lắc đầu, thu khăn tay lại, cẩn thận xịt cồn thơm cho cô: "Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện cá nhân của đồng chí Úc."
"Hừ, cô không muốn nghe, nhưng tôi cứ muốn nói!" Úc Tuyền Thu trừng mắt với cô, tức giận nói.
Thực ra câu chuyện cũng chẳng có gì hay ho, chỉ là câu chuyện giữa chàng thanh niên xuống thôn và cô gái nhà nông non dại.
Người chồng đầu tiên của cô