Màn đêm trầm lắng.
Cái lạnh thấm đẫm từng giọt máu người.
Trong đêm giao thừa, Ma Tử Lĩnh vẫn buồn thỉu buồn thiu, vì ít người, nên không ai dám làm ồn.
Nhưng bác sĩ dẫn đồng chí Úc đi nào là dán câu đối, nào là đốt pháo hoa.
Trong bầu không khí vui mừng, bác sĩ mang rất nhiều rượu và đồ ăn đặt lên bàn trong phòng.
Nhóm bếp lò, thắp hương cúng tổ tiên, v.v...!làm tất tần tật những điều mà một nhà tư bản hay làm.
Chắc bác sĩ điên rồi, cô nghĩ.
Nếu không, nếu có chăng chỉ là cô đang mơ.
Câu đối dán cửa được tự tay bác sĩ viết; pháo hoa cũng là do bác sĩ không biết từ đâu mà học được; thịt và rau là do bác sĩ làm; ngay cả rượu, nghe bác sĩ nói là do nhờ người quen gửi từ Tây về, là loại rượu cay nồng nhất có thể khiến người ta phải rơi nước mắt.
Đúng là như vậy.
Cô tò mò không chịu nổi nên uống một ít, quả nhiên nóng đến mức nước mắt không ngừng trào ra.
Cô lè lưỡi, vội vàng gắp một miếng rau xào của bác sĩ, nhai vài miếng rồi phàn nàn với bác sĩ: "Bác sĩ Lan, không ngờ người yên tĩnh như chị lại có khẩu vị này!"
Rượu này mạnh hơn rượu Đao trên Ma Tử Lĩnh, uống một hớp là có thể cay mức tim gan phèo phổi đều đau.
Bác sĩ không nói gì, vô cùng nhẹ nhàng đẩy qua một chén rượu gạo đã được hâm nóng, cười với cô: "Không uống được thì uống cái này đi, ngọt lắm, sẽ không ngấm say."
Không bình thường, rất không bình thường.
Đồng chí Úc bẩm sinh là người ranh ma.
Sau khi một chén rượu nóng nuốt xuống bụng, cô rất nhạy cảm với khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ, hận không thể ôm chầm tới mà hôn lấy hôn để.
Hàm răng nhai rau ngừng cử động, đặt đũa xuống, bày ra tư thế nghiêm hình bức cung ngồi trước mặt bác sĩ, vòng tay qua cổ bác sĩ, hồn nhiên phả mùi rượu vào bác sĩ và nói: "Bác sĩ Lan, có phải chị lén lút có tình nhân mà tôi không biết không?"
"Không có." Bị giọng điệu của cô làm cho dở khóc dở cười, bác sĩ ngập ngừng sờ lên đôi má được cồn tô lên nét quyến rũ yêu kiều, gãi mũi cô, mỉm cười nói: "Mau ăn đi, để lạnh sẽ bị đau bụng."
"Tôi không tin." Bác sĩ chưa bao giờ đối xử với cô như người yêu, đồng chí Úc cảm thấy hoặc là cô đang nằm mơ, hoặc là bác sĩ đã mất trí và phát điên.
Cô càng phóng túng ngồi lên đùi bác sĩ, ôm chặt người ta không buông, hỏi vặn bác sĩ: "Nếu chị không có người khác, vì sao chị lại đối xử tốt với tôi như vậy? Chị chột dạ chứ gì!"
"Tôi trước giờ...!có đối xử tệ với em sao?"
Lời vu khống bừa bãi của đồng chí Úc được bác sĩ nghiêm túc coi là thật, bác sĩ ôm cô, ngăn không để cô ngã xuống, trong đôi mắt đẹp ngất ngây có một tia sáng mà cô không thể hiểu được.
"Tôi...!đối xử với em rất không tốt sao?"
"...Không...!chị đối xử tốt với tôi nhất."
Đồng chí Úc là người có tửu lượng kém điển hình, trước ánh nhìn của bác sĩ, lòng cô mềm nhũn như bị mũi tên bắn xuyên, ôm bác sĩ vào lòng, trên khuôn mặt ửng hồng chỉ xuất hiện một nụ cười ngu ngốc.
Như một con thú mới sinh, cô dịu dàng dụi khuôn mặt nhẵn nhụi vào cổ bác sĩ.
Mùi rượu thoang thoảng cũng tràn vào khoang mũi cô, cô rầu rĩ nói với bác sĩ: "Trước giờ tôi chưa từng gặp...!ai đó đối xử với tôi tốt hơn chị.
Bác sĩ Lan, chị có biết không...!từ bé đến giờ chỉ có ông tôi đối xử tốt với tôi nhất...!ông cho tôi đi học giống như những đứa con gái trên thành phố, nói với tôi rằng nếu muốn hôn thì phải hỏi ý kiến của tôi...! Bác sĩ Lan, nếu...!nếu tôi có thể mơ thấy ông tôi...!tôi nhất định sẽ kéo lấy ông, để ông làm chứng đám cưới cho chúng ta dưới âm phủ."
Đồng chí Úc say đến mức điều gì cũng có thể nghĩ ra, điều gì cũng dám làm.
Chỉ với một chén rượu cao lương cũng đủ để khiến người có tâm tư đơn thuần như đồng chí Úc móc ruột móc gan ra kể đủ thứ chuyện.
Từ chuyện gia cảnh sa sút mà phải đi xung hỉ cho người khác, mắt chó bị mù yêu phải tên đàn ông rồi bị bỏ, cho đến chuyện hồi nhỏ đi cướp dưa nhà người ta cùng các anh trai, tất cả đều nói toẹt ra hết cho bác sĩ nghe.
Còn bác sĩ, bác sĩ chỉ ôm cô, không nói lời nào, yên lặng nghe cô gái trong vòng tay kể chuyện, ngửi mùi hương và mùi rượu thoang thoảng trên người cô.
Đồng chí Úc kể đến đâu, bác sĩ tưởng tượng ngày xưa đồng chí Úc ngang bướng khó trị như thế nào đến nấy.
Nghĩ đến đây, bác sĩ thật muốn cười, nhẹ nhàng men theo đỉnh lông mày thanh mảnh của đồng chí Úc, chậm rãi chạm lên mặt cô.
Có lẽ, chỉ có người coi trời bằng vung như đồng chí Úc mới không sợ bất cứ điều gì, mới dám thích một kẻ chẳng là gì như cô trong cái thời đại này, nhất là khi cô là một người con gái.
Rõ ràng Lý Kiến Khôi phù hợp với cô ấy hơn.
Củi trong lò cháy hừng hực, được sưởi ấm áp trong vòng tay của bác sĩ, đồng chí Úc nói mãi, nói mãi, nói cho đến khi cảm thấy thấm mệt, cơm không muốn ăn, đến cả ý nghĩ muốn làm này làm nọ với bác sĩ cũng không còn.
Chỉ rúc vào vòng tay của bác sĩ, tìm một tư thế thoải mái để chìm vào giấc ngủ.
Lan Thiện Văn cũng chiều chuộng cho cô nằm trong lòng.
Đang định vỗ cô dậy bảo đi ăn cơm tắm giặt trước khi đi ngủ, bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nặng trĩu bên ngoài, cẩn thận lắng nghe, hình như còn có tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ.
"Thiện Văn...!Huhu...!Thiện Văn...!còn ở đó không? Thiện Văn..."
Giật thót tim, theo phản xạ, Lan Thiện Văn đẩy đồng chí Úc vẫn đang mơ mơ màng màng qua một bên, đứng dậy chạy ra mở cửa.
Quả nhiên bác sĩ đã tìm được một người yêu khác, cho nên không cần cô nữa phải không!
Đầu đồng chí Úc chúi vào chiếc ghế bên cạnh, nghĩ trong cơn choáng váng, chết tiệt, nếu tên khốn Cảnh Song Niên đến, cô sẽ tìm bác sĩ phẫu thuật triệt sản quách cái thằng Cảnh Song Niên ấy đi, thiến cụ nhà hắn đi!
Người thứ ba chen chân vào lúc nào cũng ngang ngược hơn.
Là một người phụ nữ xen vào giữa bác sĩ nam và bác sĩ nữ, đồng chí Úc lộng hành hơn cả, thậm chí còn nghĩ ra những thủ đoạn thâm độc như thiến bác sĩ nam để độc chiếm bác sĩ nữ.
Nghĩ đến việc chỉ cần thiến bác sĩ nam là bác sĩ nữ sẽ thuộc về mình, đồng chí Úc càng thêm đắc chí, thầm khen mình thật thông minh, vừa cười vừa ngoái đầu lại nhìn xem có đúng là nam bác sĩ đến không.
Nhưng có lẽ, ông trời không đành lòng nhìn cô làm những chuyện thiếu đạo đức như cắt đứt huyết thống của người khác.
Người tới không phải Cảnh Song Niên - người bạn trai trên danh nghĩa của nữ bác sĩ.
Mà là Ngô Tụng Trúc - bạn cùng lớp của nữ bác sĩ, người luôn trăn trở làm sao để chữa bệnh giúp dân.
Ngay giây phút Lan Thiện Văn mở cửa, Ngô Tụng Túc mặt toàn là máu, thân toàn là bùn yếu ớt nhào vào vòng tay cô, ôm lấy cô, hàm răng không ngừng nghiến chặt vì run, cơ thể cũng lẩy bẩy vì lạnh.
"Tụng Trúc, cậu sao vậy?" Cơn lạnh buốt thấu xuyên qua trái tim Lan Thiện Văn khi ôm Ngô Tụng Trúc, nhưng vẫn không lạnh bằng nhiệt độ cơ thể của cô bạn cùng lớp.
Khắp quần áo cô ướt sũng nước bùn, trên thân phủ đầy vụn băng tuyết, chỉ cần chạm vào cũng có thể nghe thấy tiếng răng rắc của băng tuyết vỡ ra.
Nhìn thấy vết thương kinh hoàng trên mặt bạn,