Ngỗng trời trở về, ngỗng trời trở về
......
Trước hết chưa quan tâm chuyện gì đã xảy ra với bác sĩ trong ảnh, điều Úc Tuyền Thu quan tâm hơn cả là tại sao anh ba lại có ảnh bác sĩ của cô?
Từ nhỏ, đồng chí Úc đã để ý nhiều, thường bị mẹ gọi là quỷ ranh ma, nhưng cũng cảm thán nói rằng nếu trí thông minh của cô có thể chia sẻ chút ít cho các anh trai cô thì tốt.
Do đó, có thể thấy đồng chí Úc gian trá thế nào, còn các anh trai cô thật thà chất phác ra sao.
Nhìn thấy bức ảnh, mặc dù trong lòng rất sốc nhưng ngoài mặt cô tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhìn bức ảnh gần hơn, giả vờ vô cùng kinh ngạc, nói với anh ba: "Anh à, cô gái này thật xinh đẹp, là người yêu của anh à? Anh chị quen nhau như thế nào? Sao không dẫn về cho mẹ xem cho dễ chọn ngày làm đám cưới!"
"Sao có thể?" Anh cô khẳng định chắc nịch, ngượng cười, nói với cô: "Năm ngoái anh gặp cô gái này ở bệnh viện trong tỉnh chúng ta.
Lúc đó đại ca đưa anh đến chào hỏi băng nhóm thì bị một băng đảng khác chém cho mấy nhát dao, bọn anh đưa anh ấy vào bệnh viện của tỉnh, trùng hợp thấy cô gái này đang được y tá đẩy xe lăn ra bãi cỏ đón nắng."
Nói xong, anh cô càng thêm xấu hổ: "Anh đứng cạnh thấy cô ấy xinh quá, định đến làm quen, nhưng chỉ một lúc sau cô ấy lại được y tá đẩy vào.
Mấy lần sau anh cũng gặp, nhưng bên cạnh cô ấy luôn có người, muốn tìm cơ hội bắt chuyện cũng khó.
Anh có hỏi bác sĩ ở đó xem cô ấy tên gì, nhưng không ai nói cho anh.
Hết cách, anh chỉ biết lén lút nhờ một người biết chụp ảnh đến bãi cỏ cắm điểm, đợi cô ấy ra, chụp lại bức ảnh này làm kỷ niệm."
Nói xong, anh cô tiu nghỉu thở dài: "Có lẽ lai lịch của cô gái này không tầm thường, ra ra vào vào luôn có người canh giữ, ngay cả đại ca của anh cũng không biết cô ấy là ai.
Anh không tìm được cô ấy, cũng không muốn đánh giết nữa, nên anh quay lại."
Đúng vậy, cha mẹ của bác sĩ thế cơ mà, chỉ có mỗi một đứa con, đương nhiên phải nâng niu như bảo vật quốc gia.
Trong thâm tâm Úc Tuyền Thu hiểu rõ.
Thấy anh trai mình hơi buồn, cô không biết phải nói sao với anh.
Nhưng thật trùng hợp, hoá ra gu của anh trai cô giống cô y như đúc, đều có tình cảm mãnh liệt với bác sĩ.
Tuy nhiên, nữ bác sĩ giống như một miếng thịt béo bở, có cha mẹ cấp cao, bản thân bác sĩ cũng mỹ miều uyên bác, chắc hẳn những người trong thành phố còn thèm nhỏ dãi hơn cả họ.
Nghĩ đến đây, Úc Tuyền Thu cảm giác như cô chính là cóc nhái đòi ăn thịt thiên nga.
Song, so với hằng hà sa số những người thèm muốn bác sĩ kia, điều mà cô quan tâm hơn cả chính là đã có chuyện gì xảy ra với bác sĩ?
Tại sao bác sĩ lại xuất hiện trong bệnh viện? Sao bác sĩ trông có vẻ sa sút tinh thần như thế?
Tiếc rằng, dù cô có nhớ bác sĩ như vầng trăng sáng ngày ấy, dù bác sĩ có chết cô cũng không thấy mặt.
Khó khăn lắm mới có một vài tin tức, một thời gian sau lại biến mất, khiến người ta hoàn toàn không biết bác sĩ đang ở đâu.
Theo lời anh cô nói, bác sĩ đã ở lại bệnh viện vài tháng trước khi được một chiếc Lincoln Limousine dài đón đi.
Ngay cả anh trai cô - một người đã quen cảnh lang thang lưu bạt trong thành phố - cũng không biết bác sĩ nhà cô đang ở đâu, huống chi là cô.
Tâm trạng Úc Tuyền Thu vô cùng tồi tệ, vẫn phải cười trấn an anh mình, nói: Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm.
Nhưng, cô vẫn cố chấp yêu một nhành hoa, lại còn là nhuỵ cái.
Đúng là trớ trêu.
Dù cô có buồn như thế nào, ngày tháng vẫn phải trôi qua.
Cô vẫn không có tin tức gì về bác sĩ, song mỗi ngày lang thang quanh các rạp sách báo ở thị trấn nhỏ, thỉnh thoảng cô lại thấy hình ảnh của bố vợ trên đó.
Đi kèm với bức ảnh bố vợ là một đống chữ nghĩa trên báo.
Mặc dù cô có thể đọc những thứ được viết trong đó, nhưng không thể hiểu được ý nghĩa tổng thể khi các chữ kết hợp lại với nhau.
Vì không hiểu, cô cũng không muốn tìm hiểu, chỉ biết bố vợ đã lên làm quan to.
Cô vẫn nên sống cuộc sống của cô.
Ruộng đất ở nhà vốn là của nhà cô, nhưng sau này nói cái gì mà hợp tác, thế là thành của công.
Mọi người cùng nhau làm ruộng, thu hoạch được gì thì chia đều theo đầu người, quy định này vẫn không thay đổi ngay cả khi không còn thanh niên đến cải tạo nữa.
Sáng nào cô cũng dậy sớm giúp mẹ quét sân, nhóm củi, theo anh và chị dâu đi làm trong đội sản xuất tại địa phương.
Tuy là trên danh nghĩa đội sản xuất, nhưng qua mấy năm nay, những người ở đây không còn lười biếng, những việc cần làm cũng không nhiều, lại còn nhẹ nhàng hơn, người già có thể làm việc nhẹ, trẻ con có thể cắp sách tới trường.
Lá cây si trồng cạnh sân nhà anh ba đã úa vàng, bị một cơn gió thổi bay xào xạc trong sân, cầm cây chổi lớn quét thế nào cũng không xuể.
Mục Mục nhà cô đeo cặp lên, đã có thể ra oai đi học.
Cặp sách của con là do tay cô tự khâu vá, trên cặp thêu hình vài món ăn yêu thích của con bằng những sợi chỉ nhiều màu sắc.
Phục vụ cho việc học của Mục Mục, anh ba đã đặc biệt mua cho cô bé những đồ dùng học tập mà chỉ có bọn trẻ con trên thành phố mới biết dùng, và một bộ quần áo mới toanh.
Như rất vui sướng, Mục Mục ôm anh trai cô hôn vài cái, cứ líu lo khen cậu ba thật tuyệt.
Thật là một đứa nhỏ vô lương tâm, Úc Tuyền Thu nhìn cảnh anh trai vui vẻ ôm cô bé xoay lòng vòng và nghĩ, cô đã nuôi lớn con bé đến chừng này, mà con bé chưa nói với cô một lời tốt đẹp nào.
Mặc dù trong lòng có chút cảm xúc phiền muộn, nhưng nhìn thấy con gái phấn khởi đeo ba lô chạy đến trường tiểu học địa phương, cô vẫn rất vui vẻ.
Con gái cô đang dần lớn lên.
Nhưng bác sĩ của cô đang ở đâu?
Trong một buổi chiều