Tôi xấu xí
......
Cô Sáu không biết mấy năm nay có ăn phải cám cò không mà khoẻ thế.
Bị cô Sáu kéo, cô mãi không vùng ra được, chỉ có thể đi theo cô Sáu khắp đoạn đường đến nhà hàng được đề cập phía trước.
Nhà hàng trong thành được bày trí rất đẹp mắt, một kiểu tường trắng gạch đỏ đồng nhất, bên ngoài đặt hai chậu tùng bách ngay ngắn, trông rất mãn nhãn.
Cô chưa kịp ngắm kỹ đã bị cô Sáu vội vàng kéo vào trong nhà hàng: "Chị Úc, chúng ta mau vào đi, em đói quá."
Ặc, con bé này, đói thì sao bữa trước không ăn nhiều lên?
Úc Tuyền Thu bất lực, vừa theo cô Sáu vào đã thấy cô hớt hải chạy đến quầy, lầm bầm gì đó với cô lễ tân, chưa hết, cô Sáu còn lấy một chiếc chìa khóa, mặt nhăn nhó ôm bụng trở về, nói với cô: "Chị Úc, nhà hàng này có rất nhiều phòng riêng, em đã đặt trước một phòng, ở ngay trong cùng kia, đây là chìa khóa, chị cầm lấy đi.
Em đau bụng quá, phải đi vệ sinh một lát.
Em đã gọi trước đồ ăn, chị vào đó trước chờ em nhé."
Nói xong, không đợi cô trả lời, cô Sáu đặt chìa khóa vào tay cô rồi chạy ra khỏi nhà hàng.
Cô chưa kịp nói gì cả, đã không thấy bóng dáng cô Sáu đâu.
Úc Tuyền Thu bị bỏ lại phía sau rất ấm ức, nhưng đến thì đã đến, tiền cũng đã tiêu, không thể lãng phí được.
Cầm chìa khóa trong tay, cô thở dài bất lực, đi đến quầy hỏi cô Sáu đã đặt phòng nào, sau khi được hướng dẫn, cô một mình đến đó.
Nhà hàng không lớn, cả thảy chỉ có năm, sáu phòng riêng, cô rất dễ dàng tìm được phòng cuối cùng.
Khi tra chìa khoá mở cửa và bước vào, bên trong tối đen như mực.
Bà nội nó, cô Sáu lừa người à, tối thế này mà nói mời mình ăn cơm?
Oán trách xong, cô định đến quầy lễ tân hỏi ai đó mượn một ngọn nến.
Vừa bước ra một bước, bỗng phía sau có người áp sát đến, cùng lúc đó, eo cô bị hai cánh tay ôm lấy và siết chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.
Cô Sáu trời đánh, lẽ nào cô ta gọi đàn ông đến!
Chết tiệt, chẳng lẽ bây giờ thế thời mới chỉ tốt lên một chút mà cô lại bị người ta làm này làm nọ sao!
Úc Tuyền Thu cảm thấy bản thân đen đủi đến cùng cực.
Nhưng người ôm cô phía sau mãi vẫn không làm gì tiếp, trong bóng tối, tựa hồ đến cả âm thanh hô hấp cũng không nghe thấy.
Cô hơi sợ hãi, định bụng thương lượng điều kiện với người đàn ông kia để hắn thả cô ra.
Suy nghĩ một chút, cô bối rối nói: "Tuy dáng người tôi gầy, nhưng tôi rất xấu xí, rất ảnh hưởng đến hứng thú của anh, bằng không, tôi cho anh mười tệ, anh đến tiệm cắt tóc đối diện nhà hàng này nghía thử xem? Anh trai tôi nói, các cô gái ở đó đều rất xinh đẹp, công việc cũng ổn, anh đến đó xem, chắc chắn sẽ không lỗ."
Nói xong, cô đợi thái độ của hắn ta.
Nhưng người đó vẫn cứ ôm cô, ngược lại càng ôm cô chặt hơn, vùi đầu vào cổ cô, da mặt lạnh buốt cọ lên khiến khắp người cô nổi da gà.
Trong bóng tối, sau một lúc lâu im lặng, người đó thều thào nói: "Tuyền Thu...!Cuối cùng cũng tìm được em."
Tuy rằng giọng nói ấy khàn đặc hơn trước đây, nhưng dù có hóa thành tro, cô vẫn có thể biết cô gái này hẳn là người từ kinh thành xa xôi đến, hẳn là tiểu thư nhà quan chức mỹ miều đẹp như hoa của cô.
Tại sao lại ở đây? Thủ đô cách đây xa ngàn vạn dặm cơ mà?
Úc Tuyền Thu không muốn nói chuyện.
Nhưng eo cô bị cô ấy ôm chặt, dù muốn đi cũng không thể.
Cô chỉ có thể cất cao giọng, thản thiên nói với cô ấy: "Cô nhận lầm người sao? Ở nơi tắt lửa tối đèn này, cô nhìn lầm rồi, mau buông tôi ra, buông ra, tôi phải về nhà ăn cơm sau khi chờ người nhà mua đồ ăn biếu mẹ già ở nhà."
"Em...!đã kết hôn sao?" Người ôm cô khựng lại một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Bà nội ạ, bà đây kết hôn hay không có liên quan cái đít gì đến cô.
Nể tình cô là con gái, tôi không tính toán với cô, buông ra, buông ra, bà đây đang chờ được về nhà."
Úc Tuyền Thu lạnh lùng nói xong, kiên quyết gỡ bàn tay đang ôm eo cô ra.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy khuôn mặt của bác sĩ, và cũng đột nhiên không muốn nhìn.
Cuộc gặp gỡ hôm nay, nghĩ kỹ lại, rõ ràng là do cô Sáu sắp xếp.
Sau khi rời khỏi Ma Tử Lĩnh, cô có trao đổi nhiều lá thư với cô Sáu, cô Sáu biết bác sĩ ở đâu.
Vì bác sĩ ở đây, chứng tỏ bác sĩ cũng giữ liên hệ với cô Sáu.
Bác sĩ biết cô ở đâu, vậy tại sao không đến tìm cô?
Một năm lẻ bảy tháng, dù bệnh nặng đến đâu cũng đã khỏi rồi.
Hơn nữa, cánh tay bác sĩ ôm cô mạnh mẽ đến vậy, rõ ràng đó không phải thể lực mà một bệnh nhân nên có.
Thật uổng công cô quanh năm suốt tháng lang thang khắp chốn như cô hồn nhờ người đi tìm bác sĩ và bị mẹ đánh mắng không biết bao nhiêu lần, hoá ra, bác sĩ chỉ muốn yên ổn làm một tiểu thư nhà quan chức mà thôi.
Có lẽ, nếu hôm nay cô Sáu không nhúng tay vào, bác sĩ sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm cô.
Con người, đúng là loại mơ tưởng hão huyền.
Tự giễu cười bản thân, Úc Tuyền Thu lắc đầu đi ra ngoài.
Bác sĩ không ngăn cô lại, vì bác sĩ vẫn như trước, không nói gì cả, lẳng lặng theo sau cô như hình với bóng.
Úc Tuyền Thu làm như không biết có người theo sau.
Cô chỉ làm việc của mình, rời khỏi nhà hàng và đến cửa hàng bách hóa tìm anh trai.
Dòng người qua lại ngoài cổng cửa hàng bách hoá, cô Sáu đang cười sảng khoái và trò chuyện với anh ba cô và đồng chí Kim mà cô Sáu yêu thích.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy chị Úc, cô Sáu trợn tròn mắt như nhìn thấy ma: "Chị Úc, sao chị