Thiệu Dật đuổi theo hướng Bạch Tuyết chạy đi, trên ống quần cậu còn treo một chuỗi người giấy bé tí kêu ê ê a a lắc lư trong gió.
Những lệ quỷ đang vây lấy Thiệu Dật cũng bám riết không rời.
…
Lúc này, Cố Cửu đang bắt lấy bờm của con ngựa trắng hô lớn: “Bạch Tuyết! Bạch Tuyết dừng lại! Mày muốn đem tao đi đâu?”
Bạch Tuyết phi nhanh như bay, nghe thấy tiếng la của Cố Cửu cũng không dừng lại, chỉ hừ hừ trong cổ coi như đáp lại.
Hiện giờ đang là nửa đêm, trăng đã trốn vào mây, xung quanh chỉ toàn là bóng tối, Cố Cửu không phân biệt được phương hướng, chẳng biết mình đang bị Bạch Tuyết chở đến chỗ nào rồi.
Một tay nhóc túm chặt bờm ngựa, tay kia thì khó nhọc mò mẫm trong tay nải phía sau, móc ra được mấy lá bùa.
Tay không đốt bùa là một nội dung cơ bản trong chương trình học nhập môn của đạo sĩ, Cố Cửu vừa ma sát đầu ngón tay một cái lửa lập tức bùng lên đốt cháy lá bùa.
Cố Cửu giơ lá bùa lên nương theo ánh sáng lập lòe để xem xét hai bên đường.
Lá bùa cháy hết rất mau, Cố Cửu đốt vài lá mới nhận ra được đằng trước là một hồ nước nhỏ khá quen thuộc, bọn họ đã từng đi ngang qua nơi này.
Cuối cùng, trước khi ánh lửa tắt ngúm, Cố Cửu thấy Bạch Tuyết lắc mình một cái quẹo sang trái.
Nhóc lục lọi trí nhớ, nhớ lại trên con đường này chỉ có một lối rẽ, là đường đi thông đến doanh trại.
Cố Cửu thầm than một tiếng, tay vẫn bấu chặt lấy Bạch Tuyết không dám lơi lỏng, cảm thấy mông bị xóc đến sắp bung xòe thành bông hoa đến nơi.
Từ ngã rẽ đi vào lại tiếp tục đi một hồi lâu, đến khi Cố Cửu nhìn thấy quân doanh từ phía xa và nghe được tiếng tinh tinh tang tang của binh khí thì như đã trôi qua nửa canh giờ.
Trong lúc chạy, mỗi lần nhóc gọi Bạch Tuyết thì nó đều sẽ hừ một tiếng trả lời lại.
Cố Cửu nhớ đến Bạch Tuyết đã từng ở trại lính một thời gian rất dài, nếu vậy, con đường này chính là con đường mà nó từng cõng chủ nhân chạy về lần cuối.
Trong tâm trí của Bạch Tuyết thì đây chính là con đường an toàn để quay về quân doanh.
Mà theo lời đồn đại về bãi tha ma, những lần nó xuất hiện đều là để dắt người đi lạc đường thoát khỏi lớp sương mù chứ chưa từng làm tổn hại đến ai cả.
Cố Cửu đoán đại khái Bạch Tuyết đang lo lắng cho sự an nguy của mình nên mới muốn mang mình đến nơi mà nó cho là an toàn để chờ.
Khi sắp đến gần doanh trại, Bạch Tuyết đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng Cố Cửu cũng chờ được thời cơ, nhân cơ hội này nhảy từ trên lưng Bạch Tuyết xuống, ngồi dưới đất thở dốc.
Bạch Tuyết đi tới gần, cúi đầu củng củng lưng của Cố Cửu, đẩy nhóc về phía trước, ra hiệu muốn nhóc đi đến quân doanh.
Cố Cửu bị nó củng đến suýt té dập mặt, lúc ngẩng lên nhóc mới chú ý đến khoảng không phía trên khu doanh trại này, nơi đó có một cụm khí màu đỏ đậm đang trôi nổi lơ lửng.
Bởi vì đang là đêm tối nên nếu không phải nhờ có ánh sáng từ những đám lửa được đốt gần đó rọi lên thì Cố Cửu cũng không nhìn ra.
Cố Cửu quay lại đẩy cái đầu ngựa to đùng vẫn đang phấn đấu không ngừng ra, hỏi: “Vì đám sát khí này nên mày không dám tiến lên nữa phải không?”
Người đi lính trên thân mang sát khí rất nặng, mà quân doanh càng là nơi hội tụ của đông đảo binh lính, sát khí trên người họ dung hợp với nhau nên đương nhiên sẽ tạo thành một số lượng khổng lồ như vậy.
Trên người Bạch Tuyết cũng có sát khí, hẳn là do tích góp từ trước khi chết, sau khi chết cũng không mất đi.
Sát khí này đối với thân thể nó thì không có ảnh hưởng gì, thậm chí rất có thể vì tự thân nó đã mang sát khí nên mới có thể phá được cấm chế của tơ hồng mà bắt Cố Cửu đi.
Tuy nhiên, Bạch Tuyết nay đã là vật thuộc cõi âm nên sát khí của người sống vẫn có khả năng gây hại đến nó, nhất là khi đối mặt với một lượng sát khí lớn như ở doanh trại thì sát khí còn lại trên người nó hoàn toàn không phải là đối thủ, một khi nó tới gần e rằng sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.
Cố Cửu chưa từng cưỡi ngựa, bị xóc lâu như vậy đùi đã đau đến muốn khóc.
Nhóc nghĩ nhất định đã bị chà xát đến mức trầy da rồi.
Nhóc nằm liệt trên mặt đất, mặc cho Bạch Tuyết đẩy thế nào cũng không thèm nhúc nhích, nằm giả chết ăn vạ.
“Meo~”
Chợt Tiểu Đệ từ trong bóng đêm nhảy ra, đạp lên người Bạch Tuyết một cái rồi đáp xuống bên cạnh Cố Cửu, che chắn trước người nhóc, gườm gườm nhìn Bạch Tuyết.
“Tiểu Đệ.” Cố Cửu ôm lấy Tiểu Đệ, ban nãy khi vừa bị Bạch Tuyết bắt đi nhóc còn nghe được tiếng kêu thảm của Tiểu Đệ.
Sau đó vì Bạch Tuyết chạy quá nhanh nên mèo đen bị bỏ lại rất xa.
Nó có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đuổi tới nhất định là vẫn chạy không ngừng nghỉ, liên tục tăng tốc bám theo.
Cố Cửu sờ sờ người Tiểu Đệ, quả nhiên sờ được mèo của mình đang thở dốc dồn dập.
Cố Cửu đau lòng muốn chết, chạy mãi như vậy là đã mệt rồi, không biết bốn móng có bị thương không nữa.
Bỗng nhiên, Bạch Tuyết từ từ cọ lại gần, ngậm cổ áo của Cố Cửu lần nữa, đẩy nhóc ra sau lưng mình che lại rồi nâng móng trước lên đe dọa xua đuổi Tiểu Đệ.
Tiểu Đệ nhanh nhẹn tránh sang một bên, một mèo một ngựa cứ thế lâm vào thế giằng co giữa đồng không mông quạnh.
Cố Cửu thử chạy về phía Tiểu Đệ hai lần, lần nào cũng bị Bạch Tuyết ngậm trở về vị trí cũ, chỉ đành khô khan khuyên nhủ: “Đừng cãi nhau, đều là bốn chân cả mà, có gì thì từ từ nói nào…”
Đang lúc tình hình căng thẳng, hai đứa không ai nhường ai, Thiệu Dật cùng với một đám người giấy đu trên ống quần chạy đến nơi.
“Y…nha…”
Mấy nhóc người giấy từ trên ống quần của Thiệu Dật trượt xuống dưới, choáng váng đứng một chỗ tự lắc lư cho tỉnh.
Cố Cửu mừng rỡ gọi sư huynh, thấy Thiệu Dật rút kiếm toan đâm về phía Bạch Tuyết liền vội vàng lê bước khập khiễng chạy qua ngăn lại: “Sư huynh, Bạch Tuyết không có ác ý đâu!”
“Nó làm cậu bị thương?” Thiệu Dật lạnh lùng liếc Bạch Tuyết.
Cố Cửu ngượng ngùng nói: “Không phải, là tại đệ không quen cưỡi ngựa.”
Bạch Tuyết dậm dậm vó ngựa, thở phì phì ra tiếng tựa như đang bất bình phản bác.
Thiệu Dật không nói thêm gì, bảo Cố Cửu lui sang một bên, cậu móc ra một lá bùa đốt cháy rồi ném nó xuống đất.
Lửa trên lá bùa cháy mãi một lúc lâu không tắt, không giống với bùa Cố Cửu điểm khi nãy chỉ cháy một chút rồi tàn lửa.
Ánh lửa chiếu sáng một góc nho nhỏ, thu hút một đám lệ quỷ ngoài bãi tha ma khoan thai tới muộn.
Kiếm gỗ đào của Cố Cửu bị rơi trên xe ngựa.
Nhóc rút thanh kiếm sau lưng ra, đang định hỏi Thiệu Dật nên làm thế nào thì đã thấy Thiệu Dật tư thế hiên ngang đứng chắn trước mặt, tay phải cầm chặt kiếm để trước ngực, tay trái chầm chậm vuốt từ thân kiếm lên mũi kiếm.
Đó là tư thế của người không sợ trời không sợ đất, chỉ lấy sức một người địch vạn người, trấn giữ cửa ải sinh tử.
“Thiên ngục linh linh, thượng đế sắc hành, đô thiên pháp chủ, đại lực thiên đinh.
Ngũ lôi thần tướng, lập ngục đại thần, hóa hiện thiên ngục, cầm tù quỷ thần.”
Một giọt máu từ mũi kiếm bay ra, Thiệu Dật lắc chuôi kiếm quét một đường ngang trước mặt, chém thẳng vào giọt máu.
Trong chớp mắt, giọt máu hóa thành vô số sương mù màu đỏ li ti khuếch tán ra khắp nơi, liền ngay sau đó, chỉ thấy cụm sương đỏ trên không chậm rãi ngưng tụ thành một cái lồng giam khổng lồ đỏ như máu.
“Thiên ngục đã lập, địa ngục đã thành.
Ngô triệu thiên tướng, thu cấm quỷ thần.
Thiên lao đại thần, địa lao thần quân, thu cấm quỷ tà, không kể khoan dung.
Thượng đế hữu sắc, thu vào quỷ doanh.
Cấp tốc nghe lệnh!”
Lệnh vừa ra, lồng giam nhanh chóng bành trướng với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, bao phủ tất