Lúc hỏi thăm chuyện của Vương Tiểu Điệp đương nhiên Phương Bắc Minh không thể nào nói huỵch toẹt ra với hai vợ chồng lớn tuổi kia rằng con gái của hai người đang bị quỷ bám vào người được.
Phương Bắc Minh lấy bùa Trấn Trạch đã chuẩn bị trước đó ra đưa cho Vương Đại Tài, sau đó lại lấy ra hai lá bùa bình an nữa tặng thêm.
Y kể cho Vương Đại Tài đang lấy làm nghi hoặc chuyện “Vương Tiểu Điệp” mời bọn họ ở lại uống rượu mừng, giải thích là mình không có quà mừng gì quý giá nhưng bùa bình an thì không thiếu, cho nên mới lấy một cặp ra làm quà cưới cho nàng dâu mới.
Ngay lập tức, Vương Đại Tài lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Phương Bắc Minh đã giúp người ta bắt quỷ nhiều năm, nói là hạng người nào cũng từng giao thiệp rồi cũng chẳng ngoa.
Thấy nét mặt của Vương Đại Tài chuyển xấu, y nương theo đó mà hỏi thăm một câu.
Đại khái là Vương Đại Tài cũng đã nhịn quá lâu rồi, Phương Bắc Minh lại không phải người địa phương nên cũng không cần kiêng dè gì lắm.
Chỉ trong chốc lát, Phương Bắc Minh đã nghe ngóng được tất tần tật về chuyện của Vương Tiểu Điệp.
Vương Tiểu Điệp năm nay vừa tròn mười bảy.
Ở thời đại này, tầm tuổi như vậy đã có thể bắt đầu bàn chuyện cưới xin.
Nhà Vương Đại Tài có một tiệm tạp hóa ở trấn trên, gia cảnh xem như khá giả.
Ông ta chỉ có duy nhất một đứa con gái nên có ý định kén người đến ở rể.
Nào ai nói được chữ ngờ, lúc ông ta còn đang bôn ba khắp nơi tìm mối tốt cho con gái thì bỗng nhiên phát hiện Vương Tiểu Điệp như bị ai bắt mất hồn, thơ thẩn suốt ngày, tra hỏi thì cô nhất định không chịu hé môi nửa lời.
Vương Đại Tài rất lo lắng, mấy ngày sau đó ông ta cố tình để ý đường đi nước bước của Vương Tiểu Điệp.
Sau đó vào một buổi tối nọ, ông ta phát hiện ra con gái lẻn ra ngoài một mình, thế là ông ta âm thầm theo sau, cuối cùng nhìn thấy cô đi thẳng ra bờ sông ngoài thôn, gieo mình xuống dòng nước xiết.
Vương Đại Tài hồn bay phách tán, vội vàng nhảy xuống vớt Vương Tiểu Điệp lên.
Rốt cuộc thì cô nàng cũng chịu khai ra đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra cô ta thích một người đàn ông, nào ngờ lại phát hiện ra người ta đã có gia đình.
Nhưng cho dù như vậy Vương Tiểu Điệp cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận lui một bước, nói với người đó rằng chỉ cần hắn ta cưới mình thì dù có làm thϊếp cũng không oán than nửa lời.
Nhưng người đàn ông kia trở mặt không chịu nhận, cô quá đau buồn nên nhất thời nông nổi đi nhảy sông tự vẫn.
Vương Đại Tài giận điên cả người, đi hỏi thăm mới biết được gã đàn ông phụ bạc nọ là con trai một của Hách địa chủ ở thôn bên cạnh, tên là Hách Nguyên Châu.
Trong nhà họ có ruộng đồng cò bay thẳng cánh, trên trấn trên còn có mấy cửa hàng làm ăn phát đạt, trong khu vực quanh đây được xem là nhà giàu có hạng nhất hạng nhì.
Vương Đại Tài biết mình không có cách nào làm gì được nhà họ, chỉ có thể nén giận khuyên nhủ Vương Tiểu Điệp quên người kia đi, thừa dịp chuyện của hai người còn chưa vỡ lở ra thì tìm một nhà tốt gả qua rồi từ đây yên phận mà sống qua ngày.
Ngặt nỗi Vương Tiểu Điệp đã suýt chết nhưng vẫn không chừa.
Sau khi được cứu về thì quậy tưng cả nhà, khăng khăng đòi phải gả cho người ta, vẫn chưa từ bỏ ý định làm thϊếp.
Vương Đại Tài đánh rồi, mắng rồi, năn nỉ ỉ ôi rồi nhưng không lay chuyển được đứa con gái cứng đầu.
Ông ta sợ con gái lại đi tự tử lần nữa nên đành phải đồng ý.
Vương Đại Tài tức giận nói: “Thằng nhóc kia cũng coi như còn chút lương tâm, biết chuyện Tiểu Điệp vì hắn mà tự sát thì tự mình đến đây hỏi Tiểu Điệp, xin được cưới con bé về nhà.”
Chỉ là Vương Đại Tài chẳng hề hay biết, người được cứu về đã không còn là Vương Tiểu Điệp của họ nữa.
Tấm lòng cha mẹ trên đời thật đáng quý biết bao, chỉ tiếc Vương Tiểu Điệp vì một người đàn ông mà làm trời làm đất, chẳng thèm nghĩ cho cha mẹ vất vả tháng năm nuôi mình khôn lớn.
Buổi chiều, trời vẫn mưa như trút nước, nhưng hai vợ chồng Vương Đại Tài vẫn phải đội mưa ra ngoài lo liệu đám cưới cho con gái.
Lan Nguyệt thì ở trong nhà không ra ngoài, lúc bọn Cố Cửu đi qua phòng cô, cô đang ngồi thêu thùa may vá.
Cô mặc kiểu trang phục của mười mấy năm về trước, tuy rằng kì lạ nhưng không xấu, so với cách ăn mặc hiện tại của mọi người lại có một vẻ đẹp riêng.
Thấy mấy người họ tiến vào, Lan Nguyệt vẫn không ngơi tay.
Cố Cửu nhìn thoáng qua đồ thêu trên tay cô thì thấy hình như là một bộ quần áo trẻ con.
Lan Nguyệt cười duyên, nói: “Nô gia là một cô gái chưa chồng, hai vị tiểu đạo trưởng thì thôi, nhưng mà đạo trưởng đây là một người đàn ông trưởng thành lại không mời mà tới, có phải không được hợp thuần phong mỹ tục cho lắm không?”
Phương Bắc Minh hỏi thẳng: “Nói cho ta biết Vương Tiểu Điệp muốn ngươi giúp cô ta làm việc gì?”
Lan Nguyệt lại cười khẽ: “Đương nhiên là được như ý gả cho người trong mộng rồi.”
Cái này đương nhiên không đáng tin.
Theo như lời kể của Vương Đại Tài thì Vương Tiểu Điệp vốn là một cô gái ngoan hiền không rành sự đời, trong nhà sung túc đủ ăn đủ mặc, cuộc sống vô tư lự, không có gì đáng để sầu lo.
Thông thường người như vậy khó lòng mà chịu đựng được tổn thương nặng nề, rất nhiều trường hợp sau khi bị phản bội, bị một cú sốc quá lớn thì tính tình bỗng trở nên cực đoan.
Chẳng lẽ Vương Tiểu Điệp đã bị dồn ép đến độ từng chơi vơi giữa lằn ranh sinh tử một lần, còn liều ký giao ước với quỷ rồi lại chỉ mong muốn đơn giản là được gả cho người tình hay sao? Trong lòng cô ta lẽ nào không có một chút oán hận nào?
Cố Cửu càng thắc mắc chuyện này hơn, nếu quỷ nước có thể tìm kẻ chết thay vậy tại sao Lan Nguyệt không hại chết Vương Tiểu Điệp, bắt cô ta thế thân cho mình rồi tự mình lên bờ cho rồi mà phải đi ký giao ước quỷ làm gì cho phức tạp?
Ba thầy trò không hỏi được gì từ Lan Nguyệt.
Chạng vạng, trời tạnh mưa, Phương Bắc Minh mang theo hai đồ đệ bước từng bước trên con đường đất lầy lội đi ra ngoài.
Bọn họ đến chỗ con sông ở ngoài thôn, nước sông chảy cuồn cuộn, bởi vì trời vừa có mưa nên nước hơi đục.
Ba người đi dọc theo bờ sông một quãng khá xa nhưng không tìm thấy cây liễu rủ nào cả.
Cố Cửu dùng que gỗ gạn bùn dính trên đế giày ra.
“Có khi nào Lan Nguyệt lừa chúng ta không ạ?”
Phương Bắc Minh nói: “Chắc là không.
Rất có thể ở chỗ cô ta chết có một cây liễu rủ thật, nhưng nước sông chảy xiết không ngừng nên xương cốt của cô ta cũng bị cuốn trôi đi, sau đó cô ta lại bám theo hài cốt của mình đi trong vô định, rồi cuối cùng đều dừng lại ở chỗ Vương Tiểu Điệp nhảy sông.”
Họ cũng không hỏi Vương Tiểu Điệp nhảy sông ở đoạn nào, vì lúc ấy chắc chắn tinh thần cô ta đã rất bất ổn rồi, mang theo trái tim tan nát ôm ý định quyên sinh thì làm gì còn tâm trạng mà chọn chỗ nữa.
Cô ta đang mong mình chết quách đi, hẳn là đi thẳng ra bờ sông rồi nhảy đại xuống, thêm nữa bây giờ trời mưa dầm liên miên, xương cốt của Lan Nguyệt không biết đã trôi tiếp đi đằng nào rồi, nếu dùng cách hỏi thăm như vậy thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, biết đâu mà tìm.
Nhưng hẳn là bộ xương đó vẫn chưa trôi quá xa thôn này.
Chuyện tìm hài cốt mấy người Cố Cửu cũng không tự mình xuống nước điều tra.
Buổi tối lúc họ đi ra bờ sông, Thiệu Dật bắt một con quỷ nước còn yếu đến, bảo nó giúp tìm xương của Lan Nguyệt.
Bọn họ ngồi trên bờ đợi một chốc liền thấy con quỷ nước ngoi lên, chỉ vào một chỗ, nói