Ngoài cửa lớn nhà họ Hách lúc này đèn đuốc sáng trưng, người trong thôn đổ xô lại đây đứng lố nhố bên ngoài, nhìn thấy ba người Cố Cửu ra tới nơi liền nhất tề lui về phía sau một đoạn.
Ban đầu Lan Nguyệt có bố trí thủ thuật che mắt, giấu cả khuôn viên nhà họ Hách đi.
Sau khi cô ta bị Cố Cửu cắn cho ngáp ngáp thì không đủ năng lực để duy trì trận pháp nữa, thế là tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết của đám người nhà họ Hách rất nhanh truyền ra khắp thôn.
Các gia đình sống trong thôn đốt đuốc lên, cùng nhau kết thành từng nhóm mà đến đây, vừa chuẩn bị phá cửa xông vào thì thấy cửa lớn bật mở, một người thanh niên và hai đứa nhỏ khập khiễng dìu nhau bước ra.
“Các ngươi là ai?” Một lão già có vẻ là người cầm đầu trong đám người đó hung hăng lớn tiếng quát hỏi.
Phương Bắc Minh hỏi lại: “Còn ông là ai đó?”
Lão già đáp: “Ta là thôn trưởng thôn này.”
Nghe vậy, Cố Cửu và Thiệu Dật đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía người này, ánh mắt của hai đứa vô cùng vi diệu.
Phương Bắc Minh cũng dừng một chút, sau đó nói: “Tôi là đạo sĩ, hôm nay đến nhà họ Hách bắt quỷ.”
Vừa nghe đến quỷ, những người đứng xung quanh liền nháo nhào cả lên.
Lão già hừ lạnh: “Nói năng bậy bạ, phường lừa đảo như các ngươi ta từng gặp còn ít hay sao!”
Người vừa ngạo mạn vừa cố chấp như vậy muốn nói cho thông không phải là chuyện dễ.
Có thể thấy được lão ta từ nhỏ đã có tính tình hung bạo, những con quỷ nhỏ bình thường gặp phải lão ta có khi còn bị dọa ngược.
Hiện tại tay chân Phương Bắc Minh đang bủn rủn hết, còn dẫn theo hai đứa nhỏ nên cũng ngại không muốn làm căng, y móc ra một lá bùa, chà xát đầu ngón tay một cái rồi đốt, lửa bùng lên.
Quả nhiên đám người đang bao vây họ bị dọa kinh hãi, ngay cả lão thôn trưởng cũng phải lùi về phía sau một bước.
“Ngươi nói ngươi bắt quỷ, vậy bắt quỷ gì, quỷ ở đâu rồi?”
Phương Bắc Minh ném lá bùa đi: “Bắt một con quỷ tên là Tú Nương, hai mươi năm trước bị bôi nhọ rồi dìm chết oan.
Cô ta đã bị âm sai dắt đi rồi, người nhà họ Hách đang ở bên trong, đêm nay bọn họ được tận mắt nhìn thấy Tú Nương, nếu các người không tin thì vào hỏi thử là biết ngay.”
Vốn dĩ các thôn dân còn đang bán tín bán nghi, vừa nghe đến tên Tú Nương thì ai nấy đều hoảng sợ tột cùng.
Năm đó trong cái chết của Tú Nương tuy rằng đa số bọn họ đều không tự mình ra tay, nhưng bình thường bọn họ xúm lại cười nhạo, gieo tiếng xấu cho cô cũng không ít.
Nhiều người ở đây còn chưa quên hai mươi năm trước, lúc Tú Nương vừa mới mất, trong thôn cũng bị quấy phá một trận, cho đến khi một đạo sĩ chỉ cho dân trong thôn chặt cây liễu bên bờ nước đi thì mới yên chuyện.
Chẳng lẽ ngày hôm nay cô ta đã trở lại thật rồi sao?
Sắc mặt thôn trưởng thay đổi, chỉ vào mấy người thanh niên cường tráng, ra lệnh: “Mấy cậu này, vào xem xem thế nào.”
Mấy người bị điểm danh do dự chốc lát rồi mới đi vào, sau đó rất nhanh lại chạy ngược trở ra, vẻ sợ hãi trên mặt không giấu được, bọn họ còn đỡ theo vài người bị thương nhẹ còn đi lại được trong nhà.
Người nhà họ Hách bị Lan Nguyệt tìm tới tận nhà làm cho chết khϊếp, còn bị oán quỷ tấn công cắn xé, tiếng khóc thê thảm của bọn họ không thể nào là giả được.
Ai ai cũng la hét là Tú Nương trở về báo thù, Hách Chấn Văn bị cô ta gϊếŧ ngay tại chỗ, thậm chí cô ta còn nói muốn cả thôn này phải chôn cùng.
Bọn họ vừa khóc vừa rêи ɾỉ kể lể làm cho người dân trong thôn sợ hãi không thôi, đến khi biết được Lan Nguyệt đã bị đạo sĩ thu phục thì mới thả lỏng một chút.
Vẻ mặt dữ tợn của thôn trưởng vô cùng khó coi, vừa định mở miệng thì không ngờ vì không đề phòng mà bị một người đột ngột vọt ra từ trong nhà bám lấy.
Người này cấu chặt gương mặt của lão, cắn mạnh một cái.
Những người đứng xung quanh bị tình huống bất ngờ này dọa hết hồn, vội vã né ra xa, chỉ chừa lại một mình thôn trưởng đứng tại chỗ giãy giụa la hét.
Chờ đến khi lão ta chật vật kéo được người đó ra thì trên mặt đã bị cắn đứt một miếng thịt, máu nhỏ tong tong xuống đất.
Thôn trưởng bụm mặt, đau đến nỗi mặt nhăn mày nhíu, trông càng dữ tợn hơn.
Lão ta dữ dằn thò chân đá một cái thật mạnh lên người đang quỳ rạp trên mặt đất: “Thu Dung, bà bị điên rồi à!”
Trùng Oán Quỷ đang hoành hành dưới da thịt của Thu Dung, bà ta đau đớn tột độ, đầu óc không còn biết gì nữa, chỉ muốn làm gì đó để giảm bớt cơn đau.
Sau khi bị thôn trưởng đá một cái, bà ta vẫn như không cảm giác được mà tiếp tục bò lết sang bên cạnh, vươn tay muốn chộp lấy những người khác để cắn xé.
Đương nhiên mọi người tránh còn không kịp, không để bà ta đạt được ý đồ.
Cố Cửu nhìn thấy trong đám đông có cả hai cha con bái tế Lan Nguyệt bên bờ sông, nhóc liền nhờ hai người họ giúp đỡ, đem Vương Tiểu Điệp còn kẹt ở bên trong ra cứu chữa.
Đến lúc này hai người kia cũng đã biết ba thầy trò họ là đạo sĩ chứ không phải người thân đưa gả bên nhà họ Vương gì cả.
Chắc là ba người đã sớm nhận ra thân phận của Tú Nương nên mới theo đến đây.
Hai người lập tức đi vào khiêng Vương Tiểu Điệp ra, mọi người nhìn thấy cái lỗ thủng đầy máu me trên bụng cô đều kinh hoàng, run cầm cập.
Xe lừa của nhóm Cố Cửu vẫn còn cột ở bờ sông, người đàn ông trung niên dắt xe tới cho họ, nâng Vương Tiểu Điệp lên xe.
Xong xuôi đâu đó, ba người chuẩn bị đi khỏi đó ngay.
“Đạo trưởng, ngài khoan đi đã!”
Thôn trưởng còn định gọi người ngăn họ lại, nhưng Phương Bắc Minh đã vung roi lên quất một cái dọa người đang lăm le tiến đến.
“Tự làm bậy thì không ai cứu nổi.
Bần đạo chỉ bắt quỷ, không giúp kẻ ác tâm.”
Người kia bị ăn một roi không dám lại gần nữa, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn xe lừa dần dần biến mất trong bóng đêm.
Ba thầy trò ra đi gấp rút không dừng lại, trở về nhà họ Vương ngay trong đêm.
Hầu hết các đạo sĩ đều có biết y thuật, Phương Bắc Minh cũng không ngoại lệ.
Y là một thiên tài toàn năng điển hình, cái gì cũng có biết.
Thuốc y bào chế rất tốt, nhờ vậy tuy rằng trên bụng Vương Tiểu Điệp bị thọc ra một cái lỗ nhưng lúc mang được cô về đến nhà thì người vẫn còn thở thoi thóp, dù trước đó bị trì hoãn một hồi lâu, lại còn phải đi xe xóc nảy.
Khối máu thịt lẫn lộn bị Lan Nguyệt moi ra tuy còn nhỏ nhưng đã bắt đầu thành hình, Vương Tiểu Điệp phải mang thai ít nhất là đã ba tháng rồi, nhưng vì vóc người cô nhỏ nhắn nên nhìn không ra.
Bây giờ bọn Cố Cửu cũng đã biết, việc Vương Tiểu Điệp si mê Hách Nguyên Châu, thậm chí để có thai đều là bị người ta đặt bẫy.
Như vậy xem ra, Vương Tiểu Điệp thọ mệnh không dài không phải vì bị Lan Nguyệt bám vào người, mà là ứng với lần bị thương tổn nguy hiểm này.
Ban ngày hai vợ chồng nhà họ Vương vừa mới đưa con gái đi, lại chẳng ngờ đến nửa đêm lại đón con gái bất tỉnh nhân sự trở về.
Đợi đến khi hai người họ nghe Phương Bắc Minh kể rõ chân tướng sự việc thì vừa đau khổ vừa cảm tạ trời đất.
Phương Bắc Minh để lại cho Vương Tiểu Điệp mấy lọ thuốc trị thương, đủ để đảm bảo cô sống sót, còn việc dưỡng thương hồi phục thì đành phải dựa vào sự cố gắng cha mẹ của cô rồi.
Vương Tiểu Điệp bị Lan Nguyệt bám vào người đã lâu, hiện giờ thân thể rất yếu, dương khí trên người cũng ít đi, sau này dễ gặp phải quỷ quái.
Trước khi lên đường, Phương Bắc Minh bố trí lại phong thủy cho nhà họ Vương và để lại vài tấm bùa, giúp Vương Tiểu Điệp sau này bớt đi nỗi khổ bị quỷ hồn quấy nhiễu.
Tất cả những gì bọn họ có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nghỉ ngơi tạm đến khi trời sáng, Phương Bắc Minh lại khôi phục bộ dáng năng lượng đầy tràn, mặt mày của Thiệu Dật cũng đẹp lên một chút, lại quay về vẻ mặt bực bội ngày thường, nhất là bây giờ trên mặt cậu còn chằng chịt vết thương nên trông càng hung dữ hơn.
Cơ mà Cố Cửu đã không còn sợ Thiệu Dật từ lâu rồi, sư huynh của nhóc là kiểu người khẩu xà tâm Phật.
Trên đường trở về, Cố Cửu lôi cả hai cái áo bông của mình ra mặc, như vậy còn chưa đủ, nhóc vơ luôn hai cái của Thiệu Dật tròng lên người rồi dựa cả người vào cậu mới thấy bớt lạnh một tí.
Việc bị lạnh không những khiến cho Cố Cửu hành động bất tiện mà còn làm cho da thịt của nhóc bị nứt nẻ.
Mỗi ngày, trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy, việc bắt buộc mà cả hai phải làm là huynh giúp đệ bôi thuốc nứt da, đệ giúp huynh bôi thuốc trầy da.
Hai cậu nhóc dùng hết veo đống thuốc trị thương Phương Bắc Minh bào chế để dành cho nửa năm.
Đi hết bốn năm ngày đường, cuối cùng ba người và một mèo cũng về đến đạo quan.
Đạo quan nằm giữa lưng chừng một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có vài hộ gia đình sinh sống, ai nấy đều quen biết phương Bắc Minh.
Họ thấy cả đoàn trở về thì lục tục đến chào hỏi, có người còn hỏi sao Thiệu Dật lại thành mèo hoa nữa rồi, chứng tỏ rằng trước kia cậu không ít lần bị thương thế này.
Trên tay Thiệu Dật được một bà cụ nhét cho hai cái trứng gà, bảo cậu đem về ăn để bồi bổ cơ thể.
Bà cụ nhìn sang thì thấy Cố Cửu nhồi mình thành một cái bánh ú đứng bên cạnh, sau khi biết được là đồ đệ Phương Bắc Minh mới nhận thì trìu mến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lú ra dưới lớp bông của nhóc, cũng nhét cho nhóc hai cái trứng gà.
Còn có một người thanh niên tiến đến kể với Phương Bắc Minh là hôm