Lão Dư vẫn khư khư giữ chặt lấy chiếc xe bò cho đỡ sợ, chốc chốc lại ngẩng đầu xem sắc trời.
Trời đã tờ mờ sáng, lão đợi ở đây gần một canh giờ rồi, cũng không biết chừng nào ba người kia mới quay trở lại nữa.
Đang lúc lão Dư lo lắng không thôi thì bỗng dưng ba người biến mất lúc nãy lại xuất hiện từ hư không, y như lúc biến mất vậy, ngay cả vị trí hiện ra và những đợt gió âm lạnh thấu xương cũng không khác gì.
Bấy giờ, tâm trạng căng thẳng của lão Dư mới dịu lại, lão tiến lên hỏi: “Ngân Linh đâu? Có tìm được con bé không?”
Cố Cửu đáp: “Tìm được rồi, chỉ là ông không nhìn thấy mà thôi.”
Lão Dư hổ thẹn nói: “Ôi chao…tìm được thì tốt quá rồi.” Chuyện này là nhà họ Dư bọn họ có lỗi với nhà họ Trần.
Lúc này, Ngân Linh đảo một vòng quanh lão Dư, cảm thấy khó hiểu vì sao bé gọi ông ngoại mà không thấy ông phản ứng gì, cứ như ông không nhìn thấy bé vậy.
Xa xa bỗng có tiếng gà gáy văng vẳng.
Gà trống gáy sáng, âm dương chia lìa, lại là một ngày mới.
Sinh hồn rời thân vốn chẳng phải chuyện gì tốt, vẫn là mau để hồn phách trở về mới được.
Nhóm Cố Cửu dẫn theo Ngân Linh về thẳng nhà họ Dư chứ không ghé qua nhà họ Tạ nữa.
Ở nhà họ Dư, Tiểu Đệ đang ngồi xổm trước cửa phòng đợi bọn Cố Cửu về.
Trong phòng, Dư Anh với đôi mắt sưng đỏ ngồi trông con gái hôn mê bất tỉnh, Tiểu Thụy thì vẫn ngơ ngơ ngác ngác quanh quẩn bên cạnh.
Mấy người Cố Cửu đẩy cổng lớn ra bước vào nhà, Tiểu Đệ thấy nhóc con của mình về bèn vội vàng chạy tới, tung tăng quấn quýt quanh chân cậu.
Dư Anh ở trong phòng nghe thấy động tĩnh cũng gấp gáp chạy ra đón.
“Mẹ ơi!”
Ngân Linh bổ nhào lên người Dư Anh.
Thế nhưng Dư Anh lại chẳng có cảm giác gì, chỉ lo sốt vó nhìn Trần Lượng: “Ngân Linh đâu?”
Trần Lượng an ủi vợ mình: “Yên tâm, tìm được rồi.”
Sinh hồn của Ngân Linh đứng một bên thắc mắc hỏi Cố Cửu: “Tiểu Cửu thúc thúc, sao mẹ con không nhìn thấy con?”
Cố Cửu nói: “Bởi vì mẹ con không có Khiên Dẫn Hương*.” Nói xong, cậu dẫn Ngân Linh vào phòng.
“Khiên Dẫn Hương là cái gì nhỉ…” Ngân Linh thầm thì.
Cô bé vào phòng, khi nhìn thấy trên giường có một “mình” khác thì giật thót đưa tay che miệng.
“Tiểu Cửu thúc thúc, có một Ngân Linh nữa kìa!”
“Ừ, đó cũng là con.” Cố Cửu không giấu giếm cô bé làm gì, dù sao lát nữa khi sinh hồn quay về với thân thể thì tất cả những kí ức lúc lang thang bên ngoài của cô bé cũng sẽ biến mất hết.
Ngân Linh còn đang mải kinh ngạc vì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện thêm một Ngân Linh khác thì bên này Thiệu Dật đã châm một lá bùa.
“Hồn phách nhập thể, ai về chỗ nấy.
Cấp tốc nghe lệnh!”
“A?!” Sinh hồn của Ngân Linh từ từ bay lên theo lời niệm của Thiệu Dật.
Cô bé há to miệng kêu lên, không phải vì sợ hãi mà là vì thấy chuyện này mới lạ.
Thiệu Dật hô lên một tiếng, hồn của Ngân Linh nhanh chóng nhập vào xác và hợp lại làm một.
Thân thể nhỏ nhắn đang nằm trên giường run lên một cái, sau đó đôi lông mày cũng giật giật theo.
“Ngân Linh!” Dư Anh lắc nhẹ cánh tay của con gái.
“Mẹ?” Ngân Linh chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt đầy vẻ ngơ ngác.
“Rốt cuộc con cũng tỉnh rồi…” Dư Anh nghẹn ngào, vui mừng đến nỗi khóc nấc lên.
Ngân Linh lúc này không hề hoạt bát như lúc đang là sinh hồn.
Cô bé nằm rũ trên giường, cả người mềm oặt ra, nhỏ giọng hỏi mẹ có phải con bị ốm rồi không.
Cố Cửu nói với hai vợ chồng nhà họ Trần: “Đợi về rồi tôi vẽ vài lá bùa ổn định hồn phách cho mọi người.
Mỗi ngày lúc mặt trời lặn đốt một lá ngoài cổng, một lá trước cửa phòng của Ngân Linh, cứ đốt như vậy vài ngày là ổn.”
Hai vợ chồng họ liên tục nói cảm ơn.
Sau đó, việc còn lại là bắt cậu cả Tạ viết giấy từ hôn, giải trừ hôn ước với Ngân Linh.
Cố Cửu lấy Âm Mộc Bài đeo bên hông ra, gõ gõ mấy cái trên mặt, cậu cả Tạ bị nhốt trong đó nãy giờ liền bay ra.
Trong phòng này ngoại trừ Cố Cửu và Thiệu Dật ra thì chỉ có Ngân Linh là thấy được cậu ta.
Cô bé trả lời mấy câu hỏi han của mẹ xong, vừa quay đầu lại đã thấy trong phòng bỗng dưng nhiều thêm một người.
Cô bé không sợ chút nào, còn chỉ vào cậu ta la lớn: “A! Là cậu, cậu bé hư!”
Cậu cả Tạ bực bội vặc lại: “Ngươi mới là trẻ hư, đồ lừa đảo!”
Ngân Linh đã quên chuyện mình chơi mèo bắt chuột với con quỷ nhỏ này, chỉ còn nhớ đến đoạn cậu ta giả làm ngáo ộp hù dọa mình, thế là quay sang mách với mẹ.
Dư Anh cũng không dám nhìn vào chỗ con gái đang chỉ, chị lo lắng vì con gái vẫn còn nhìn thấy quỷ, nhưng lại không dám nói thật với bé rằng người con nhìn thấy không phải là người.
Nói như thế thì chẳng khác nào hại bé sau này phải ngày ngày sống trong sợ hãi.
Cố Cửu duỗi tay về phía cậu cả Tạ: “Đưa hôn thư đây.”
Muốn hôn ước có hiệu lực thì phải có hôn thư chứng minh, cho nên lúc tên đạo sĩ kia đốt tờ giấy ghi bát tự của Ngân Linh thì cũng đốt kèm hôn thư được viết sẵn, đốt xong thì hôn thư rơi vào tay cậu cả Tạ.
Cậu cả vẫn còn đang lèm bèm câu giờ: “Ta thích nó thật kia mà…”
Cố Cửu dứt khoát nói: “Người quỷ khác đường.” Bàn tay đang chìa ra của cậu vẫn không thu lại, ý bảo nhà mi nhanh nhanh lên chút.
Cậu cả tâm không cam tình không nguyện mò ra một tờ giấy giấu trong ngực áo đưa cho Cố Cửu.
Cố Cửu xem sơ qua, xác nhận đúng là hôn thư rồi liền hỏi cậu ta: “Ngươi biết viết chữ không?”
Cậu cả bĩu môi: “Biết một chút.”
Cố Cửu lấy một lá bùa còn trống và một cây bút lông tòe đầu ra đốt lên, đốm lửa lung lay vài cái, ngay sau đó, bút và giấy đều biến thành vật cậu cả Tạ có thể dùng.
Cố Cửu nói: “Ta đọc, ngươi viết.”
Cậu cả Tạ nhăn nhó vung tay lên, lá bùa trống liền được cố định trước mặt cậu ta, đoạn cậu ta cầm lấy bút, nhìn Cố Cửu chờ đợi.
“Nay có kẻ vãng sinh họ Tạ… chỗ đó điền tên của ngươi vào.” Cố Cửu vừa đọc vừa nhìn chằm chằm cậu ta viết, đề phòng cậu ta giở trò.
Nhưng có lẽ cậu cả này bị Cố Cửu dọa cho một trận sợ mất mật rồi nên nào dám hó hé gì nữa.
Vụ cưới hỏi này không thành chắc rồi, đánh thì đánh không lại người ta, đâu có ngu gì mà đi gây sự nữa cho tiền mất tật mang.
Giấy từ hôn được viết xong, Cố Cửu đốt nó cùng với hôn thư ban đầu luôn, kính báo quỷ thần.
Sau này nếu cậu cả còn dám đụng tới Trần Ngân Linh thì thần linh sẽ xử đẹp cậu ta trước, chẳng cần bọn họ phải ra tay.
Đến tận bây giờ chuyện này mới xem như hoàn toàn kết thúc.
Cậu cả Tạ vẫn chưa nguôi cơn thịnh nộ nhưng lại không làm gì được, còn ráng nhìn thoáng qua Trần Ngân Linh một cái trước khi đi, nào ngờ chỉ nhận lại được cái trừng mắt của cô vợ hụt.
Cậu ta hừ một tiếng, hỏi Cố Cửu: “Ta đi được rồi chứ?”
Cố Cửu nghiêng người tránh ra: “Đi đi.”
Cậu cả Tạ bực dọc thở phì phò phẩy tay áo bay ra ngoài, đúng lúc này, trước cửa bỗng nhiên xuất hiện một người.
Cậu cả bay tới bay lui quanh người này hai vòng, nhận ra đây chính là một trong hai kẻ đưa Trần Ngân Linh đến.
Cậu ta mất vợ đã ấm ức lắm rồi, ngặt nỗi bọn Cố Cửu vẫn còn ở ngay sau lưng nhìn chằm chằm, tức ơi là tức mà chẳng có chỗ nào trút, thế là cậu ta giận cá chém thớt, vươn tay chụp lên gáy người vừa đi vào một cái rồi lẹ làng lủi mất.
Dư Chí Trung cảm thấy đầu mình bị ai đó phát một cái rõ đau, nhưng khi ngẩng đầu nhìn quanh thì lại chẳng thấy ai.
Gã khó chịu quay ra cự nự với mẹ mình đang đứng phía sau: “Con đến rồi cơ mà, mẹ còn