“Xin tổ sư gia bớt giận, đồ tôn bất hiếu.
Hôm nay chúng con gửi thêm một túi bột mì nữa, chúng con thắt lưng buộc bụng lắm mới dành ra được chút ít này, mong người và Bùi thúc tổ bán hàng vui vẻ, ăn uống vui vẻ…”
Cố Cửu cầm nén nhang đứng đối diện bài vị của tổ sư gia lầm rầm niệm, làm nũng năn nỉ ỉ ôi một hồi rồi mới cắm nhang vào lư.
Tối hôm qua Thiệu Dật cùng chung số phận bị khảo bài nên sáng nay cũng đã nhanh chân thắp nhang nhận sai rồi.
Trước đây thầy trò Bùi sư thúc tổ chưa kịp thu đồ đệ nào thì đã gặp phải biến cố rồi qua đời, cho nên Cố Cửu và Thiệu Dật nghiễm nhiên trở thành người kế thừa y bát và chăm lo hương khói cho bọn họ.
Thỉnh thoảng Phương Bắc Minh trở về thì sẽ dạy dỗ hai đứa học trò một thời gian rồi lại tiếp tục lên đường, hoặc có khi các vị tổ sư gia sẽ dạy cho hai người vài chiêu thông qua việc báo mộng.
Đêm hôm qua bị hành tơi tả trong mộng nên cả hai chẳng ngủ được mấy, sáng nay đạo quan mở cửa đón khách, sư huynh đệ Cố Cửu ngồi ngoài mái hiên của chính điện, mỗi người chiếm một góc bàn dùng để tiếp khách hành hương mà ngủ gà ngủ gật.
Tiểu Đệ vốn đang ghé vào đầu Cố Cửu lim dim hưởng thụ thì bỗng hai tai giật giật, nhóc ta ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa lớn, meo lên một tiếng.
Cố Cửu và Thiệu Dật đồng loạt ngước nhìn, chỉ thấy một bàn tay gầy quắt queo không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, chụp lên khung cửa, dường như chủ nhân của nó phải dùng hết sức mới bám được vào cửa, theo ngay sau đó là một mái đầu bù xù như tổ quạ.
Người nọ chui vào cửa, tay đỡ lấy một chân, khập khiễng lê từng bước vào trong đạo quan.
“Đạo trưởng, cứu mạng với…” Người vừa mới tới nhìn thấy Cố Cửu thì như nhìn thấy vị cứu tinh, sống chết nhào tới trước mặt cậu.
Cố Cửu hết hồn, nhanh nhẹn bế mèo đen lên dạt ra một chút: “Ông là ai vậy?”
Cậu nắm lấy đệm thịt của mèo Tiểu Đệ, nhờ móng của nó vén mớ tóc lộn xộn trước trán của người đó ra xem.
Khuôn mặt của người này bầm dập cả, nhưng trông có vẻ quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
Đã ra nông nổi này nên bây giờ cứ mở miệng nói chuyện là mặt Bao Phú Quý lại đau thấu, gã méo xệch miệng xuýt xoa, nói: “Đạo trưởng, là tôi đây, người xem bói cho cậu trong trấn nhỏ dưới chân núi đó.”
Cố Cửu lập tức nhớ ra: “A, là ông à.”
Bao Phú Quý bám vào mép bàn, cảm kích nói: “Tạ ơn đạo trưởng lần trước đã cho tôi bùa bình an, nhờ nó mà tôi mới giữ được cái mạng này.”
Ngày hôm đó, Bao Phú Quý nhìn vào vết mèo cào rướm máu trên tay cứ ngờ ngợ mãi, không biết có phải mình vừa gặp phải một tay lừa đảo già đời hơn không nữa, nhưng mà dù sao cái bùa bình an đó cũng tiêu mất hai văn tiền cuối cùng của gã nên gã vẫn tiếc của, giữ lại trong người không ném đi.
Khoảng thời gian sau đó, Bao Phú Quý nơm nớp lo sợ mình sẽ gặp phải “tai nạn đổ máu”, thỉnh thoảng còn nghĩ tới quẻ bói mà Cố Cửu đã xem cho mình.
Gã đặc biệt để ý đến câu “khổ cực lúc về già” kia.
Lúc còn trẻ chịu khổ một chút, nhân lúc thân thể còn khỏe mạnh thì ráng lo bôn ba kiếm sống cũng không có gì, nhưng mà nếu đã có tuổi mà còn không được hưởng phúc tuổi già, vẫn phải lăn lộn khắp nơi thì thật thê thảm quá.
Thời đại này người ta rất xem trọng chuyện hậu sự, có người còn đến hơn mười năm nữa mới được xem là cao tuổi mà đã rục rịch chuẩn bị hậu sự cho mình rồi, lo mua sắm quan tài phòng xa, Bao Phú Quý gã tuy chỉ có một thân một mình nhưng cũng không ngoại lệ.
Thế là gã cố ý nán lại nơi này để hỏi thăm về Thái Nguyên Quan.
Cuối cùng tính tới tính lui, Bao Phú Quý quyết định gửi gắm hi vọng vào Cố Cửu, muốn tìm cậu mặt dày xin bái sư học đạo, tốt nhất là học được một chút kĩ năng thật sự chứ không tiếp tục con đường lừa gạt gian dối nữa, hòng tích phúc về sau.
Hôm nay không phải lần đầu tiên Bao Phú Quý tìm lên Thái Nguyên Quan, chỉ là lần đầu gã đến thì đúng dịp bọn Cố Cửu ra ngoài lo việc của Tiểu Thụy nên không gặp được.
Sáng hôm qua Bao Phú Quý lò dò đến Thái Nguyên Quan lần nữa, nào ngờ lần này giữa đường lại gặp chuyện ngoài ý muốn, gã tình cờ nhìn thấy một kẻ lưu manh đang lôi xềnh xệch một cô gái giãy dụa kịch liệt vào trong rừng.
Bao Phú Quý vốn không định lo việc bao đồng làm gì cho nhọc thân, nhưng lúc gã dợm bước đi thì bỗng sực nhớ đến câu nói của Cố Cửu “bớt đi lừa gạt người ta, siêng năng làm việc thiện” bèn khựng lại, cộng thêm tiếng la hét cầu cứu của cô gái kia thê thảm quá nên cuối cùng gã vẫn cắn răng lao vào rừng cây.
Bao Phú Quý tìm được đến nơi bèn hét to quát bảo tên lưu manh dừng trò đồi bại kia lại, ai ngờ tên đó thấy gã thân cô thế cô nên chẳng những không sợ mà còn hùng hổ nhào lên tấn công gã.
Lúc Bao Phú Quý bị đấm cho một cú thì nghĩ thầm trong bụng, bị đánh thì cũng đã bị rồi, nếu bây giờ chùn bước thì thành ra công cốc hay sao, thế là gã bất chấp làm liều, ráng nhịn đau ôm chầm lấy tên côn đồ để tranh thủ thời gian cho cô gái chạy trốn.
Sau khi cô gái kia thoát thân, gã bị đánh một trận tơi bời.
Không những vậy, lúc gã quýnh quáng chạy trốn bất thình lình trượt chân, ngã nhào xuống vách núi.
Vách núi chỗ đó rất cao, Bao Phú Quý chỉ bị gãy một chân và rách da đầu đã xem như là kì tích rồi.
Gã bị choáng nên ngất lịm đi, nằm dưới vực cả đêm.
Ngay khi vừa tỉnh lại, gã mò mẫm trong túi muốn lấy lá bùa bình an vẫn mang theo bên người ra xem thử thì chỉ vốc được một nhúm bột mịn.
Bao Phú Quý sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh khắp người, nếu không có lá bùa này thì thật chẳng dám tưởng tượng kết cục của gã sẽ ra sao nữa.
Việc này càng củng cố quyết tâm muốn đến nương nhờ Cố Cửu của gã.
Gã bám lấy cây cỏ dọc bên triền núi, lần mò bò lên từng chút một, vật vã mất cả buổi sáng mới lên được tới nơi.
Sau đó gã không chần chừ gì nữa, vội vàng lê cái chân què chật vật đi lên Thái Nguyên Quan.
Cố Cửu nghe xong đầu đuôi câu chuyện bèn lấy thuốc trị thương ra, bảo Bao Phú Quý tự soi gương mà bôi thuốc, còn cậu thì tìm hai thanh gỗ nẹp chân cho gã.
“Đã là kiếp số thì sẽ không tránh khỏi, tránh được một lần chứ không tránh được một đời, thà chịu khổ một chút nhưng thoát được kiếp nạn thì tốt hơn.
Bây giờ coi như kiếp nạn của ông đã được giải, chỉ có điều tương lai như thế nào vẫn phải xem bản thân ông hướng thiện hay ác.”
“Đạo trưởng, ngài thu nhận tôi làm đồ đệ đi!” Bao Phú Quý nhìn Cố Cửu một cách da diết.
Cậu nhịn không được phì cười: “Tôi còn đang là đồ đệ của người ta đây này.”
Bao Phú Quý mặt dày không chịu từ bỏ: “Nếu như vậy thì làm sư đệ cũng được mà.”
Trước khi gã lên đây đã hỏi thăm rõ ràng rồi, quan chủ của Thái Nguyên Quan đã ra ngoài từ lâu, hàng năm trong quan chỉ có hai sư huynh đệ Cố Cửu ở lại.
Tuy rằng người lợi hại nhất là đại sư huynh Thiệu Dật nhưng Bao Phú Quý không dám đả động gì tới hắn.
Vừa rồi gã cẩn cẩn thận thận cười cầu tài với người ta, mà người ta lại chỉ ném cho gã một ánh nhìn lạnh buốt thấu xương, làm Bao Phú Quý có cảm giác như mỗi lời người này phun ra sẽ độc địa như một lưỡi dao sắc bén vậy.
Cố Cửu cố định hai thanh nẹp bằng một nút thắt rồi nói: “Tôi làm sao nhận một sư đệ lớn tuổi như ông được chứ.” Bao Phú Quý này ít nhất đã hơn ba mươi rồi.
Gã nghe vậy vội la lên: “Đừng đuổi tôi mà, tôi không ngại nhận ngài làm sư huynh đâu.”
Cố Cửu nghiêm chỉnh nói: “Nhận đồ đệ không có đơn giản nhưng ông tưởng đâu, không phải cứ nói