Bao Phú Quý đứng chôn chân tại chỗ, nhìn một hàng ba thầy trò trước mặt, thật muốn đào một cái lỗ chui xuống quách cho rồi.
“Xin…xin lỗi.
Tôi thật sự cho rằng là…quỷ gõ cửa.”
Cố Cửu dở khóc dở cười, lúc hai người xuống núi không có lấy chìa khóa theo, chìa khóa nhờ Bao Phú Quý giữ giúp, gã sống chết không mở cửa nên bọn họ phải cử một người trèo tường vào mở cửa.
Phương Bắc Minh mới đi đường xa trở về, lúc này mới tỏ vẻ hơi mệt mỏi.
Y ngồi xuống ghế, đón lấy tách trà Bao Phú Quý đưa lên, nhấp một ngụm, hỏi: “Nghe Tiểu Cửu Nhi nói ngươi muốn bái ta làm thầy?”
Bao Phú Quý gật đầu, cố gắng mở to đôi mắt hí của mình để tỏ lòng mong đợi, hi vọng Phương Bắc Minh sẽ cảm được tấm lòng chân thành của mình.
Phương Bắc Minh lắc đầu, nói thẳng: “Ta không định nhận thêm đồ đệ nữa, nếu ngươi thật sự muốn học tập đạo thuật, ta có thể giới thiệu ngươi đến đạo quan khác.”
Bao Phú Quý còn chưa chịu từ bỏ, năn nỉ: “Tôi chỉ muốn bái ngài làm thầy thôi, thật sự không được sao ạ?”
Phương Bắc Minh vẫn cương quyết từ chối: “Không được.”
Lần này y trở về là để hoàn thành việc luyện Thất Tinh Hoàn cho Tiểu Cửu Nhi.
Sau khi thành sự thì cả ba thầy trò đều phải lên đường, nào còn có thời gian để dạy dỗ đồ đệ nữa.
Bao Phú Quý nghe vậy thì cụp mắt tiu nghỉu.
Phương Bắc Minh còn chưa ăn cơm tối, Cố Cửu cũng không có tâm trạng để an ủi Bao Phú Quý, cậu sốt sắng việc lo cơm nước cho sư phụ mình hơn.
Cố Cửu vào bếp chuẩn bị cơm tối và pha nước tắm cho sư phụ rồi mới quay lại nói với y ý định trước đó đã bàn với Thiệu Dật về việc cho Bao Phú Quý ở lại coi sóc đạo quan.
Tuy rằng Phương Bắc Minh không định thu Bao Phú Quý làm đồ đệ, nhưng khi nghe xong đề nghị của Cố Cửu, y cảm thấy vậy cũng được.
Nhà cửa không có ai ở thì sẽ mau chóng hư hại, đạo quan không có ai chăm lo là một lẽ, hơn thế nữa, đến khi bọn họ có tuổi, không đi bắt quỷ nổi nữa thì nơi này sẽ là chốn dưỡng già của họ, cho nên đương nhiên là phải quan tâm đến nó rồi.
Bao Phú Quý vốn là ăn mày, từ nhỏ đã lang thang đi xin cái ăn khắp nơi, không có chỗ ở cố định, nếu gã đồng ý ở lại đây, bọn họ sẽ mua vài mẫu đất cho gã, để gã làm công việc đồng áng, coi như là thù lao.
Dĩ nhiên họ cũng chưa nói với Bao Phú Quý ngay.
Gã năm nay đã hơn ba mươi, trước giờ vẫn đi lừa đảo, không biết là do bản tính lười biếng hay có nguyên nhân gì khác mà lại chấp nhận cuộc sống bấp bênh, rày đây mai đó chứ không tìm một công việc ổn định như vậy.
Bây giờ việc bái sư không thành, không biết gã có còn muốn ở lại đây sống một cuộc sống bình lặng qua ngày hay không.
Cứ như vậy, đợi qua một đêm, Cố Cửu mới đến hỏi thăm Bao Phú Quý.
Cố Cửu nói với gã rằng bọn họ sắp phải ra ngoài, thỉnh thoảng mới trở về đây một lần, đợi xong việc để yên ổn định cư thì phải chờ khoảng mười năm nữa.
Trong mười năm, nếu Bao Phú Quý có thể ở lại đây trông chừng đạo quan thì sau này, khi ba người họ trở về, Bao Phú Quý sẽ được xem là người của Thái Nguyên Quan, có thể ở đây dưỡng già.
Bao Phú Quý nghe xong mừng rỡ đồng ý ngay.
Thật ra gã rất ngạc nhiên, hôm qua bị Phương Bắc Minh từ chối nên gã đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải rời đi, tiếp tục cuộc sống chạy ăn từng bữa như trước đây rồi.
Ai ngờ bây giờ Cố Cửu nói rằng gã có thể tiếp tục ở lại.
Gã nghĩ dù dù không phải đồ đệ chính thức nhưng mà có chỗ ở tử tế, được làm quản gia thì cũng đã tốt lắm rồi.
Bao Phú Quý đã qua tuổi nhi lập mà còn lông bông cũng vì từ nhỏ đã quen với cuộc sống tự do buông thả, không chịu nổi cảnh sống bó buộc, phải lao động cật lực mỗi ngày, dù sao thì cảnh ba bữa đói một bữa no cũng chẳng xa lạ gì với gã.
Nhưng mà từ khi sắp bước qua ngưỡng trung niên gã lại thay đổi suy nghĩ, thường hay nghĩ đến việc tương lai, bắt đầu lo lắng cho tuổi già của mình.
Bởi vì Bao Phú Quý đồng ý ở lại, cho nên sau này đạo quan vẫn sẽ mở cửa đón khách hành hương như cũ.
Tiền nhang đèn thu được sẽ dùng để lo việc hằng ngày trong đạo quan cũng như chi phí sinh hoạt cho Bao Phú Quý.
Ngoài việc dọn dẹp quét tước trong ngoài, Bao Phú Quý sẽ đón khách dâng hương, hướng dẫn cho họ những việc phải chú ý.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, Phương Bắc Minh mới nói cho Thiệu Dật và Cố Cửu nghe về Huyết Sát Âm Long Trận.
Muốn tạo ra được Âm Long, ít nhất cũng phải bày cả vạn cái trận pháp mới được, bởi vì tuy vảy trên thân rồng rất nhiều, mỗi cái vảy so với toàn thân rồng thì không đáng kể, nhưng chỉ thiếu mất một cái thì cũng là thiếu, dù có tạo được Âm Long thì chung quy vẫn là một con rồng bệnh mà thôi.
Mấy năm nay Phương Bắc Minh theo hướng tây mà đi, ráo riết tìm kiếm, đã phá được hơn ngàn cái.
Trong lúc phá trận cũng gặp phải phản kích của kẻ bày trận.
Tuy nhiên kẻ chủ mưu chỉ đứng sau điều khiển, lợi dụng người khác làm bia đỡ đạn nên y vẫn chưa chính thức chạm mặt hắn, nhưng cũng có thể khẳng định đó chỉ là một người, không phải một tổ chức thao túng.
Phương Bắc Minh nói: “Thất Tinh Hoàn sắp luyện xong, đến lúc đó Tiểu Cửu Nhi và Dật Nhi, hai con đi theo phía đông, vi sư sẽ đi phía nam, nhất định phải phá được tất cả các trận pháp kẻ đó đã bày ra.”
“Thưa vâng.” Cố Cửu và Thiệu Dật đồng thanh nói.
Thời gian còn lại, ba thầy trò tập trung vào việc hoàn thành Thất Tinh Hoàn.
Đao phải mài cho bén, pháp khí thì cần khai quang, loại nghi thức này Đạo giáo gọi là khai quang, Phật giáo gọi là gia trì.
Trận pháp luyện chế Thất Tinh Hoàn đến thời hạn kết thúc bèn tự đóng lại, Phương Bắc Minh mở đàn tế, cử hành nghi thức khai quang.
Đàn tế này là để xin Cửu Thiên Huyền Nữ truyền một tia sét vào Thất Tinh Hoàn.
Cửu Thiên Huyền Nữ là thần linh thượng cổ, chủ sát phạt, cai quản sấm sét, là một vị chiến thần.
Ban đầu bảy đồng tiền cổ bị Phương Bắc Minh thu hồi trông không khác gì những đồng tiền bình thường, còn có vẻ cũ kĩ, nhưng bây giờ tuy vẫn không quá khác biệt nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có ánh sáng màu tím lấp loáng xung quanh chúng.
Bao Phú Quý xem đến nỗi ngây người ra.
Vừa rồi lúc Phương Bắc Minh tế lễ, bầu trời vốn trong xanh không một gợn mây bỗng xuất hiện một cụm mây đen, sấm sét ầm ầm quất xuống rất đáng sợ.
Sau khi Phương Bắc Minh quát lớn một tiếng thì mây và sét mới dần dần tan đi, mọi thứ trở lại như cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trời ơi, vị này có thể gọi mây đến rồi xua mây đi đó!
Thật là thần thông quảng đại!
Phương Bắc Minh giao Thất Tinh Hoàn cho Cố Cửu: “Thử xem.”
Cố Cửu nói cảm ơn sư phụ rồi thử đeo Thất Tinh Hoàn lên cổ tay phải.
Pháp khí vừa chạm tay, cậu đã cảm