Quận Kinh Lăng vẫn còn một số địa điểm chưa được thanh lọc xong.
Sau khi xong việc ở nhà họ Trương, Cố Cửu và Thiệu Dật dành mấy ngày để nghỉ ngơi hồi sức.
Rời khỏi trấn nhỏ, bọn họ tiếp tục lên đường, đi dọc theo hướng đã sắp xếp trước đó để thanh lọc âm khí và oán khí.
Lúc làm việc này, họ gặp được rất nhiều quỷ quái lang thang, nếu quỷ có nhu cầu thì họ sẽ lập đàn, mời âm sai đến đưa chúng về âm phủ, còn nếu bọn chúng không muốn đầu thai thì họ cũng không ép.
Tối hôm nay, hai người hỏi thăm được từ một con quỷ cao tuổi đã qua đời mấy trăm năm rằng đêm mai sẽ có chợ quỷ xuất hiện.
Chợ quỷ hay còn gọi là chợ đen theo cách nói của người sống, là nơi người ta tìm tới để giao dịch những thứ không thể công khai mua bán, còn đối với âm phủ thì chợ quỷ là chợ quỷ theo đúng nghĩa đen, là nơi quỷ mở sạp bán hàng, dĩ nhiên kẻ mua người bán đều là quỷ cả.
Loại chợ quỷ này có khi là do một nhóm quỷ tự phát, có khi là do Thành Hoàng hoặc địa phủ đứng ra tổ chức, quy mô lớn nhỏ tùy theo cấp bậc của ban tổ chức.
Chợ quỷ mà quỷ cao tuổi nhắc tới là do Thành Hoàng tổ chức, được xếp vào hoạt động của nhà nước, quy mô rất khá.
Chợ của quỷ là nơi quỷ quái tụ tập, người sống không thể vào.
Nếu là chợ quỷ do nhà nước tổ chức chứ không phải chợ tự phát thì người dương khí yếu chẳng may đi lạc vào cũng không mất mạng, cùng lắm là bị dọa hết hồn, hoặc dính âm khí nên bệnh một trận rồi thôi.
Cố Cửu lớn bằng này nhưng chỉ từng theo Thiệu Dật đi chợ quỷ hai lần, mà cả hai lần đều là chợ trời tự phát quy mô nhỏ, bán những vật linh tinh như đồ bồi táng hoặc dăm ba thứ đồ cúng mà quỷ được người nhà đốt cho.
Nếu may mắn gặp được quỷ lớn tuổi sống mấy trăm năm thì có khi cũng mua được đồ tốt.
Đối với người trong huyền môn, những món đồ này rất có giá trị, đều có thể luyện chế thành pháp khí, ví dụ như vật liệu để luyện thành Thất Tinh Hoàn mà Cố Cửu đang đeo hay pháp khí khống chế khí Kim Canh trên người Thiệu Dật đều do Phương Bắc Minh tìm được ở chợ quỷ.
Vì vậy, đã gặp được chợ quỷ thì không lý nào lại không đi.
Lần này đi bày quán, hai người bàn nhau đem theo những thứ quỷ thích ăn để bán, nhang đèn tiền giấy đều phải có.
Họ còn mua thêm giấy vàng mã, người hầu, quần áo giày dép, thậm chí là cả xe ngựa nữa, tóm lại là càn quét một vòng trong tiệm bán đồ cúng, mỗi thứ mua một chút.
Mua về rồi, Cố Cửu và Thiệu Dật đốt hết mớ đồ đó như đốt đồ cúng vậy, sau khi đốt xong thì những đồ vật đó đều trở nên giống đồ thật ở dương gian như đúc, chỉ khác là người sống thì không dùng được thôi.
Chẳng mấy chốc mà trời sụp tối, Cố Cửu nhét hết đống đồ lỉnh kỉnh vào hai chiếc xe ngựa bằng vàng mã vừa mua rồi đánh thức nhóm người giấy dậy, bảo chúng nó đánh xe chở đồ và mười mấy người hầu đi trước, còn hai người một mèo thì ngồi xe lừa cũng mới mua theo sau.
Mấy nhóc người giấy được ngủ một giấc ngon lành mấy ngày liền, vừa tỉnh dậy đã ríu rít ê ê a a, cả đám xúm lại giành nhau sợi dây cương điều khiển xe ngựa, không ai nhường ai, xoắn thành một cục.
Kết quả của cuộc tranh chấp là xe ngựa thay vì chạy thẳng thì lại chạy thành một đường uốn éo quyến rũ.
Địa điểm tổ chức họp chợ là một khu đất hoang hiếm người lai vãng.
Gần đến giờ mở cửa, Cố Cửu lờ mờ nhìn thấy ánh đèn thấp thoáng phía sau màn sương mù dày đặc.
Cậu dừng xe lại, buộc lừa vào gốc cây ven đường rồi cùng Thiệu Dật đi bộ vào.
Mấy bé người giấy tò mò nhìn vào con phố náo nhiệt như biến ra từ thinh không trước mặt, thả chậm tốc độ của xe ngựa lại.
Ngay trước cổng chợ có hai lực sĩ của miếu Thành Hoàng trông giữ, Cố Cửu khuếch tán âm khí trên người ra, phủ lên cả Thiệu Dật và Tiểu Đệ, che chắn dương khí và sinh khí trên người cả hai.
Đoàn người hiên ngang đi qua cổng ngay trước mặt hai gã lực sĩ mà không hề hấn gì.
Bọn họ không hề phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ liếc qua mấy nhóc người giấy một cái rồi thôi, bọn họ cho rằng đây là cậu ấm nhà giàu nào đó dẫn theo người hầu ra ngoài chơi, dù đám người hầu này hơi tí hon.
Muốn bày sạp ở chợ quỷ thì cũng phải nộp phí giữ mặt bằng.
Cố Cửu cầm theo mấy tờ tiền âm phủ đi đặt một vị trí khá bắt mắt.
Khu chợ quỷ này thật ra là một con phố rất dài chia làm hai khu, một khu chuyên bán đồ dùng, một khu chuyên bán đồ ăn.
Chỗ bày hàng Cố Cửu chọn vừa hay nằm ngay giao điểm của hai khu phố này, ngay chỗ náo nhiệt sầm uất nhất.
Mấy chuyện buôn bán này đã không còn xa lạ gì với hai sư huynh đệ.
Hai người nhanh tay bày hàng, sắp xếp hàng cho bắt mắt, sau đó dặn dò nhóm người giấy ở lại trông quầy và bán đồ rồi bế Tiểu Đệ đi dạo chợ.
“Ê a!” Mấy đứa nhóc thấy hai người chuẩn bị đi mất thì nhao nhao kêu lên đòi đi cùng.
Cố Cửu quay đầu lại vẫy vẫy tay bảo: “Mấy đứa ngoan ngoãn đợi một lúc, lát nữa thúc thúc quay lại đổi ca cho mấy đứa đi chơi.”
Lúc này trời vẫn chưa tối lắm nhưng trên phố đã đầy quỷ hồn đi tới đi lui, món ngon vật lạ thơm nức mũi bày bán khắp nơi.
Đi ngang qua mấy quầy đồ ăn, đừng nói là Tiểu Đệ, ngay cả Cố Cửu cũng không nhịn được quay lại nhìn một tí.
Nhưng mà ai cũng biết đây là đồ ăn của quỷ, ngay cả người giấy ăn vào cũng sẽ bị bệnh hoặc bị giảm tuổi thọ chứ đừng nói đến con người, là đồ tuyệt đối không được ăn.
Trên phố, có những con quỷ vừa nhìn là biết ngay kẻ giàu sang phú quý, ăn mặc hoa lệ, cũng có những kẻ mặc cùng một kiểu đồ phổ thông, nhìn là biết ngay kẻ phải chật vật mưu sinh.
Có quỷ nhìn từ trên xuống dưới đều là ánh vàng công đức chiếu sáng lập lòe, có quỷ đầy ắp sát khí, nhưng hai trường hợp này cũng hiếm, thường thì chỉ thấy được quỷ mang âm khí thuần túy mà thôi.
Số lượng quỷ quá nhiều, chắc chắn không tránh khỏi những vụ gây hấn xích mích tranh giành địa bàn, nhưng phiên chợ lần này do miếu Thành Hoàng chủ trì nên không ai dám sinh sự, lỡ đụng phải kẻ có ân oán với mình thì cũng chỉ trừng trộ hăm dọa lẫn nhau mà thôi, sau đó thì hầm hừ lướt qua.
Cố Cửu và Thiệu Dật đến trước một quầy hàng, trên người con quỷ chủ sạp có một ít sát khí, sắc mặt hắn xanh trắng tái nhợt như bao con quỷ khác nhưng trang phục trên người thì trông rất khác biệt.
Hắn mặc kiểu đồ của người sống ở triều đại trước, con quỷ này hẳn chết đã lâu, không dưới trăm năm.
Vị quỷ đến từ tiền triều này đang gân cổ lên chào hàng: “Mại dô mại dô, xem thỏa thích, chọn thoải mái đê.
Đồ tốt vừa từ trong mộ mang ra, âm khí đầy đủ, làm đồ trang trí cũng được, làm phụ kiện hay trang sức cũng xong, đều là hàng tuyển để dưỡng thân.
Mỗi món chỉ từ 998 đồng tiền giấy.
998 đồng mà thôi, người mua lầm chứ người bán không bao giờ lầm, giả một đền mười không lăn tăn!”
Quỷ tiền triều vừa hét xong một hơi đã thấy hai con “quỷ” trẻ tuổi đứng ngó nghiêng trước sạp, con quỷ nhỏ tuổi hơn trên người đầy âm khí, trong âm khí thấp thoáng vài tia sát khí, còn ôm theo một con thú cưng.
Quỷ tiền triều nhìn thoáng qua đã đánh giá đây là người có tiền rồi, hắn mừng húm đon đả mời mọc: “Hai vị công tử muốn mua gì? Hai vị xem, đây đều là đồ tốt vừa được mang ra từ mộ cổ lâu năm đấy.”
Mắt nhìn của Cố Cửu chưa tinh bằng Thiệu Dật, hai người cùng ngồi xuống xem.
Thiệu Dật xem hết một vòng các món hàng được bày bán, khẽ lắc đầu: “Hơi non.”
Vật bồi táng trong mộ đều nhiễm âm khí, người sống mà lấy dùng sẽ dễ gặp phải xui rủi.
Hai người họ mua những vật này là để chế thành pháp khí, dùng để khắc chế huyệŧ nên sẽ không sợ bị vận rủi đeo bám.
Đã là đồ cổ thì phải xem xét năm