Sylvanus Arnold khựng lại, quay sang nhìn Alice: “Alice, cô làm cận vệ cho ta được bao nhiêu lâu rồi nhỉ?”
“5 năm, thưa ngài...”
“5 năm rồi sao.
Cô thấy trong khoảng thời gian đó, vương quốc của chúng ta ra sao?”
Alice buông lỏng thanh kiếm, rồi nói: “Thật ra, 5 năm qua, nhìn thấy tứ quốc sống trong yên bình thế này, tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Tất cả đều là những cơ đồ mà các vị Hoàng đế đã để lại...Bao gồm...”
“Mẹ của cô, Irin Lowry, nữ hoàng đệ ngũ”.
Nghe tới tên mẹ, Irin khựng lại.
Nhà ngoại của cô không thuộc dòng họ Lowry, nhưng bà ấy là một pháp sư rất tài giỏi của gia tộc Nera.
Sau này, khi lên ngôi hoàng đế, bà đã bị một tổ chức pháp thuật kh ủng bố sát hại.
Tới bây giờ vẫn chưa có manh mối gì về đám người đó...
Sylvanus dường như hiểu tâm trạng của cô, vì con gái của ông, công chúa Audrey Arnold cũng đã mồ côi mẹ từ nhỏ, cũng là trận chiến ấy...
Alice nhìn về hướng học viện, rồi thở dài: “Tôi sẽ tự mình điều tra chuyện đó”.
Tan tầm, tất cả mọi người đều ra về.
Rina phụ Ondo cất mấy thanh kiếm gỗ, rồi nói: “Anders, hôm nay cậu có rảnh không?”
“Hả?” – Anders nhìn Rina, không biết phản ứng sao trước lời đề nghị này của cô.
Ondo ngạc nhiên:
“Lạ thật nha, bình thường cậu nhát người lắm, chẳng rủ ai đi bao giờ”.
Rina nghe vậy thì lúng túng: “Hả, tớ có vậy sao? Chỉ là, tớ muốn rủ mọi người đi ăn chung...!Tớ biết có một tiệm bánh rất ngon ở phố..”
Ondo rất muốn đi theo, nhưng rồi lại nói: “Cha tớ phải tóm tớ về nhà rồi.
Chắc sắp có chuyện đây, nên hẹn bữa khác nhé, Rina”.
Roy và Yue cũng từ chối: “Xin lỗi, nhưng bọn tớ có chuyện phải bàn với thầy Kai và cô Audrey”.
Rina có chút hụt hẫng, vì đây là lần đầu tiên cô mở lời đi ăn chung với mọi người.
Anders không muốn nhìn thấy cô ủ rũ, liền nói:
“Đi thôi, tớ đi với cậu”.
....
“Hả, hoàng đế Vincentio tử trận năm 23 tuổi sao?”
Rina cắn một miếng bánh, rồi gật đầu: “Ừm, ngài ấy được xem là hoàng đế qua đời trẻ nhất trong lịch sử”.
Cả hai đang cùng đàm đạo về lịch sử của Fressia.
“Khoan, năm nay anh Ethan 23 tuổi.
Chẳng lẽ năm 6 tuổi, anh ấy đã trở thành học trò của hoàng đế đệ tứ á?” – Anders vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Rina mỉm cười, gật đầu lia lịa:
“Ừ, phải nói là anh ấy là thiên tài đấy.
17 tuổi đã ở trong đội ám vệ, đi thu thập thông tin bí mật, được coi là một pháp sư tình báo giỏi nhất trong đội đấy.
Tuy mới chỉ làm học trò của hoàng đế đệ tứ trong một thời gian ngắn, nhưng anh Ethan thật sự rất quý trọng ngài ấy”.
“Thảo nào....Anh ấy trông như kiểu người từng trải rất nhiều” – Anders cắn miếng bánh cuối cùng, rồi mắt sáng rỡ.
Đối với anh, kiến thức trên đời này thật sự vô hạn.
Rina trông vẻ mặt hào hứng của anh, thì cũng nhẹ lòng.
Cuối cùng thì anh cũng thích nghi được với nhịp sống ở đây...
Anders nghe xong lịch sử hào hùng