“Tán...tán tỉnh! Con bé ngốc này, em nói gì thế hả?” – Alice sượng chín mặt, cô ngoáy đầu em gái.
Ethan cười phì, rồi nói:
“Thôi đi đây, chào nhé.
Tớ phải gặp học trò mới nữa”.
“Học trò mới...Anh ấy nói vậy là sao hả chị?” – Rina quay sang chị, Alice vuốt lại tóc, rồi nhún vai:
“Hội đồng vừa có quyết định, sẽ để Ethan làm thầy cho cậu trai mang Hỏa Viêm đó”.
Rina nghe xong thì bất ngờ:
“Cậu trai mang Hỏa Viêm? Chị....chẳng lẽ là thật sao?”
“Ừ, nhưng rất may là cha, chú Ferenc lẫn chú Lucas đều phản đối việc tiêu diệt cậu ta, nên mới có chuyện Ethan được triệu tập để hướng dẫn cho cậu ấy cách dùng sức mạnh”.
Rina gật đầu, nhìn đôi tay của mình: “Ra là vậy...”
Alice nhìn Rina, rồi vui vẻ nói: “Rina, khoảng thời gian vừa qua, em có tiến bộ lên chút nào không?”
Nghe câu hỏi này của chị, Rina có chút buồn bã.
Cô biết năng lực của mình vẫn chưa đến đâu, nên không dám nói một tiếng nào với Alice.
Alice biết em gái cô rất rụt rè, dù sao đây cũng chỉ là một cô gái 17 tuổi, vẫn còn nhiều hoài bão, cũng chẳng cần vội vã gì.
Anders ngồi một mình trong căn phòng riêng.
Ethan mở cửa ra, trước mắt anh là một cậu thanh niên trạc tuổi với các Học viên của mình.
Mái tóc đen tuyền cùng với cặp mắt đầy năng lượng, khiến cho anh cảm thấy giống một người...
Ethan đứng trước mặt Anders, rồi mỉm cười: “Chào em”.
Anders trông thấy Ethan, thì có chút dè chừng.
Ethan trông vậy thì nói:
“Em đang đề phòng anh sao?”
Anders cảm thấy như bị đọc đúng suy nghĩ, liền im lặng.
Ethan trấn an:
“Không sao, anh được chú Ferenc phái tới để dạy em kiểm soát sức mạnh của mình.
Anh là Ethan, cũng là đội trưởng của đội cảnh vệ Hoàng gia”- Ethan từ tốn nói.
Anders nghe vậy thì cảm giác yên tâm hơn, nhưng sự bất an vẫn chưa dừng lại:
“Liệu...em sẽ không làm anh bị thương chứ?”
“Cậu đừng lo, Ethan được coi là thiên tài của Học viện hoàng gia đó.
Đứa trẻ này còn là đệ tử của Vincentio Ascra, hoàng đế trẻ nhất lịch sử đế quốc” – Ferenc điềm đạm đáp.
Ethan cười:
“Chú quá lời rồi ạ.
Cháu so với Hoàng đế đệ lục vẫn còn kém xa...” – Ánh mắt của anh trở nên buồn hơn.
Anders chợt hỏi: “Cháu có câu hỏi”.
“Hửm” – Ferenc quay sang.
“Theo như cháu đọc trong tài liệu,