Mặc dù bây giờ chỉ còn là một người nhân tạo.
Eli cũng đã từng là một con người với những ký ức riêng của mình.
Tuy vậy, giống như có một thứ gì đó khiến cô không thể nhớ hết được.
Cho đến khi nhìn thấy Glynne, những ký ức của cô về lần đầu tiên cô cùng với Henry gặp Glynne.
Đó là 16 năm trước.
Ác mộng thời đại năm thứ nhất.
Khi đó cô mới 18 tuổi, mới chỉ ra trường và chuẩn bị đám cưới.
Do điều kiện của gia đình của Elizabeth lẫn Henry đều có thể được gọi là khá giả, và giá đất của Z tại thời điểm đó cũng không cao.
Nên cả hai nhanh chóng tậu cho mình một căn nhà mặt dù khá là cũ kĩ nhưng giá lại rẻ bèo.
Khi chuyển đến căn nhà mới được vài tháng, vị hàng xóm đầu tiên của họ cũng xuất hiện.
Đó là Glynne và Don.
Glynne là y tá của bệnh viện của quận, còn Don là cảnh sát trưởng của quận.
Mặc dù mang danh là cảnh sát trưởng.
Nhưng vì Z chỉ là một thành phố vệ tinh, nên cái chức này cũng không phải là quá lớn như là mọi người thường nghĩ.
Vì thế Glynne và Don mới chuyển đến nơi này.
Khi đó Glynne cũng chỉ là một y tá mới ra trường, chỉ có 22 tuổi thôi.
Nhưng vì là hàng xóm duy nhất với nhau, nên cô và Elizabeth chỉ mới quen một khoảng thời gian thôi mà đã làm thân với nhau rồi.
Tất nhiên là những ký ức tiếp theo về Glynne của cô đều bị thiếu khuyết.
Mà khoảnh khắc cuối cùng mà cô và Glynne gặp nhau là vào Ác mộng thời đại năm thứ tư.
Khi đó, chiến tranh bắt đầu lan rộng đến Z, cô và Henry buộc phải rời đi.
Mà cuối cùng kết cục thì ai cũng rõ ràng.
Elizabeth chết đi vì bị thương nặng và trở thành Eli.
Henry thì cũng trải qua một quãng thời gian khó khăn rồi tìm đến quái vật và bị hiến tế.
Don thì bị trúng một loại chất độc nào đó mà chết đi.
Còn Glynne thì mất tích.
Nhìn thấy trước mắt Glynne, Eli cảm thấy bị ai cho vận mệnh của loài người.
Đó là Glynne, cũng không phải là Glynne.
Người phụ nữ này sở hữu cả khuôn mặt lẫn cơ thể của Glynne, nhưng mà thần thái thì khác hẳn.
Glynne mà Eli từng biết, là một người phụ nữ hiền lành ngây thơ.
Glynne mà Hakase miêu tả, là một nữ thanh tra dũng cảm và nghiêm túc.
Mà “Glynne” này, là một quý cô tràn đầy tự nhiên và ma mị.
Biết Glynne này không phải là Glynne mà mình từng biết.
Eli tất nhiên sẽ không dám phát ngôn lung tung rồi.
Dù sao không biết là địch hay là thù, nhưng mà Glynne này
dường như không nhận ra mình, cô sẽ không dám manh động.
- Dẫn bọn họ đi!
“Glynne”phát ra mệnh lệnh.
Mà đàn thú nghe vậy cũng xông tới rồi áp giải ba người đi theo.
- --
Ngủ say Hakase cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Mở mắt ra, hắn đã thấy mình nằm trong một cái lồng thú.
Mà phía bên ngoài cái lồng, có một con nai và một con sư tử đang nằm canh giữ.
Hakase sợ hãi nhìn lại bản thân, áo quần của hắn đã bị xé nát gần hết, để lộ ra quần nhỏ rách rưới và đống da thịt chắc nịch.
- Chuyện gì đã xảy ra…?
Hakase tự hỏi.
Mà sau đó, những ký ức kinh hoàng lại tiếp tục quay về.
Khi đó, hắn đang nhanh chóng cùng Eli và Sky rời khỏi cái sở thú quái quỷ kia.
Thì bỗng nhiên, hắn cảm thấy có thứ gì đó xù xù và ẩm ướt chạy nhột lên chân của hắn.
Hắn nhìn lại.
Nếu đó là một con chuột thôi, tất nhiên hắn sẽ đá văng nó đi thật nhanh.
Nhưng đó vốn không chỉ là một con, mà là hơn một đàn!
Tại lúc đó, hắn chỉ có thể yên phận để lũ chuột cống chiếm lĩnh thân thể của bản thân.
Mà ý thức của hắn, cũng theo đó mà dập tắt.
- Ông đã ngất xỉu đến ba lần rồi! Lần này tôi sẽ không để ông tiếp tục nằm xuống nữa đâu!
Bốp!
Một cái tát gây ra tiếng động rõ to khiến Hakase đau đến mức bừng tỉnh.
Hắn quay lại giận giữ nhìn xem ai đã tát hắn đau đến thế.
Mà khi nhận ra người tát hắn chính là Eli, Hakase liền cụp đuôi ngoan như cún.
Cho dù có là linh lực giả hay không đi nữa hắn cũng không dám đánh cô ấy.
Nhìn tấm gương sáng lạng Sky ở đây đi.
Cho dù có khả năng sử dụng linh khí để cường hóa tự thân nhưng Sky vẫn đánh không lại Eli, thậm chí đôi mắt của nó đến ngày hôm nay vẫn còn chưa hết bầm nữa.
Nghĩ đến vậy, Hakase lại lắc đầu.
Hắn muốn tìm về một cái có thể nghe lời người máy, chứ không phải là một cái có cá tính nửa người máy.
- Hakase, chúng ta phải làm sao bây giờ.
Tôi nghe Glynne nói rằng sáng mai chúng ta sẽ trở thành thức ăn cho cá đấy.
Eli thở dài.
Từ khi bị bắt đi, tất cả các trang bị vũ khí của cả ba đều bị trấn lột hết rồi.
Mặc dù ở đây cô là người có nhiều kiến thức nhất, nhưng thông minh nhất vẫn là Hakase.
Huống hồ, còn phải để hắn tỉnh dậy thì cả ba mới rời đi được chứ.
- Để xem… À khoan! Cô vừa mới nói là cô đã gặp Glynne sao?
Hakase có chút bất ngờ nhưng sau đó lại thất thiểu.
Hắn đã hi vọng khoảnh khắc hắn gặp Glynne thì hắn sẽ trong tình huống ngầu lòi, anh hùng cứu mỹ nhân.
Chứ không phải là ngất xỉu xong rồi bĩnh ra quần.
- Không sao đâu.
Hình như cô ấy cũng bị quái vật chiếm xác rồi.
Cũng sẽ không nhớ ông là ai đâu.
Eli an ủi.
Cô thật lòng không muốn Hakase phải buồn tí nào.
Dù sao hắn cũng là hi vọng giúp cô trốn thoát khỏi đây, phải cổ vũ tinh thần hắn một chút.
Mà đang buồn bã được Eli an ủi Hakase bỗng trừng mắt nhìn lại cô.
Cô nghĩ đây là an ủi à? Người tôi thầm thích không những quên mất tôi lại còn biến thành quái vật.
Và ngày mai tôi còn được crush “thịt” theo đúng nghĩa đen nữa! Cô nghĩ tôi là trò đùa sao? Xin lỗi! Trò đùa của cô không vui tí nào cả!
Đó là tất cả những gì mà Eli đọc được khi nhìn vào mắt của Hakase.
Mặc dù trời tối om, nhưng mà ánh trăng vẫn có chút gọi là tốt nên mọi người vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được nhau.
Đọc được những lời trên khiến Eli có chút xấu hổ.
Không phải là mỗi lần mình an ủi Henry thì mọi chuyện đều trở nên an ổn hay sao? Hay là phương pháp của mình có vấn đề?
Nếu trên trời Henry nghe được những tiếng lòng này của cô, hắn sẽ nói: “Em yêu à, không phải mỗi lần em an ủi đều sẽ khiến anh cảm thấy tốt hơn đâu.
Chẳng qua là anh yêu em quá nên anh mới nhịn lại thôi.
Chứ thực sự anh nghĩ là em tốt nhất không nên an ủi người khác đâu.
Nói thật đấy.”
Tất nhiên Henry đã quay về sự ôm ấp của ba vị thủy tổ nên hắn cũng không