Trên một đồng cỏ hoang vắng nào đó nằm tại ngoại ô thành phố Z.
Vù vì rù rì.
Hoa và cỏ, đang cùng nhau ngả mình theo hướng gió.
“Ha ha, hi hi.” Một giọng cười nào đó huyền ảo mà vang lên bên tại của Henry.
Trước mắt của Henry, có một bóng người thân thuộc xuất hiện.
Bóng người mặc một bộ đầm trắng, trông có vẻ thành thục nhưng thực ra lại rất ngây thơ.
“Này Henry, đố anh bắt được em đó.”
Bóng người giống như không tự chủ được mà chạy về phía mặt trời lặn và cười đùa.
Nụ cười đó dường như làm ánh hoàng hôn vốn đang bị bóng người che khuất trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Henry vui vè và đuổi theo bóng người.
Cả hai cùng chạy dưới ánh hoàng hôn, mãi cho đến khi hắn bắt được cánh tay của cô ấy.
“Henry, em ước gì khoảng thời gian này có thể tồn tại mãi mãi.”
Bóng người gối đầu lên đùi của Henry, đưa tay vuốt má hắn và nói.
“Có anh ở đây, mặc dù sẽ không mãi mãi, nhưng sẽ thường xuyên.”
Tay của hắn nhẹ nhàng sờ lên mái tóc nàng.
Trông chốc lát, cảnh sắc bắt đầu thay đổi.
Mồi lửa bắt đầu rực cháy và lan qua khiến toàn bộ khung cảnh giống như là tờ giấy bị đốt lên vậy.
Hoàng hôn ráng mỡ gà bắt đầu bốc lên khói đen và trở nên đỏ rực.
Đồng cỏ xanh mướt bắt đầu úa tàn.
Bộ đầm trắng tinh khôi của bóng người nhanh chóng nhuộm vết than tro, kèm theo đó là một vài bông đỏ thẫm như máu.
Đôi mắt nàng, bắt đầu trở nên long lanh.
“Em xin lỗi, không thể cùng anh ngắm hoàng hôn được nữa rồi.”
“Hứa với anh! Mình cùng ngắm hoàng hôn thêm một lần nữa thôi!”
Henry đau đớn van xin.
Nước mắt của hắn, cứ thế mà trào ra và đáp xuống tại trên má nàng.
Nhưng mà đáp lại, chỉ là đôi mắt từ từ nhắm lại.
Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, cô chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi.
Mặc dù cô biết, ngủ xong, sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.
Đôi khi, có một số thứ, không phải cứ muốn và nỗ lực hết mình là được.
Mà có một số thứ, cho dù chấp nhận đối đầu hay lựa chọn chạy trốn cũng sẽ luôn dẫn đến kết quả bết bát nhất.
Và đó là lần cuối cùng mà hắn khóc.
Bất chợt, Henry từ trong cơn mơ bừng tỉnh.
Hắn lại quay trở lại thực tại.
“Làm đi!”
Hắn ra lệnh.
Bí Ẩn nghe vậy liền bắt đầu vỗ tay.
Theo đó, một chuỗi các đốm sáng nhẹ nhàng giống như đom đóm từ trong tay nó bỗng nhiên bay ra.
Sau đó chúng tụ lại vào trong ba lô của Henry.
Henry giật mình, lấy từ trong ba lô hũ cốt của người vợ đã khuất.
Thì thấy những thứ đốm sáng đó bắt đầu bám vào phía xung quanh hủ cốt.
Hủ cốt cũng bắt đầu phát sáng, mà gió thì bắt đầu thổi mạnh.
Các đốm sáng ngày càng trở nên chói lọi, đến mức lóa mắt.
Mà khi Henry bắt đầu dùng hai tay che mắt lại vì ánh sáng quá chói chang kia, nắp hũ đã bắt đầu mở toang ra.
Có một thứ gì đó giống như đang điều khiển những đốm sáng, khiến chúng trở thành những dãy có hàng lối trật tự nhất định.
Cho đến khi gió đã lặng đi, ánh sáng dần dần ảm đạm dần, một bóng người đã không biết từ lúc nào đã đứng tại nơi đó.
Làn da ngăm đen, mái tóc xoăn, nụ cười tỏa nắng, vẻ ngây ngô hồn nhiên xen lẫn nét quyến rũ thành thục.
Đó là Elizabeth, người vợ quá cố của Henry.
Cô ấy vẫn như vậy từ khi cả hai bắt đầu lìa xa.
“Henry?” Elizabeth nhìn về phía đối diện, đó là một cái gương mặt lạ mà quen.
“Henry? Sao anh lại ở đây? Chuyện gì đang xảy...”
Không đợi cô nói hết, hắn liền lao tới vồ ôm cô.
“Anh đã đợi em từ lâu lắm rồi.” Henry thủ thỉ vào tai cô.
Hi vọng là một điều đẹp đẽ.
Là nhân loại, ai cũng có quyền được ước mơ và hy vọng về những điều tốt đẹp sẽ xảy ra, Henry cũng như vậy.
Với Henry, Eli chính là ước mơ, Eli chính là hy vọng!
Hi vọng rất lâu, cuối cùng hắn cũng thực hiện được.
Những hàng mi vốn đã từng khô kiệt giờ lại bắt đầu thấm đẫm lệ nhòa.
Đã mười năm rồi, hắn mới gặp lại cô ấy.
Lần này anh sẽ không rời xa em nữa.
Hắn tự nhủ.
Mà đang ngỡ ngàng Elizabeth, cũng đưa ra hai tay ôm lại hắn.
Phập!
Một tiếng động lạ bỗng chốc vang lên.
Đau, Henry cảm giác rất đau.
Một thứ gì đó như là gai nhọn xuất hiện trong lòng ngực của hắn.
Hắn bắt đầu cảm thấy khó thở, mắt hắn trở nên đục ngầu, đầu của hắn trở nên mù mịt, ngực hắn trở nên đỏ thẫm.
Từ những biểu hiện hiện tại của hắn, ở phía đối diện Elizabeth liền có thể nhận ra rằng Henry bắt đầu trở nên vô cùng đáng sợ.
Bằng một cách nào đó, những thứ khói đen không biết từ đâu xuất hiện, rồi tụ hội lại xung quanh người Henry.
“Gràooo!!!”
Henry bắt đầu gào thét.
Đôi mắt của hắn trở nên đục ngầu, những giọt lệ màu đen từ đó chảy ra.
Cơ thể hắn dần dần xuất hiện những gân màu đen.
Hắn đang rất đau đớn.
Trong cảm giác của Henry, từng mớ bắp thịt của hắn giống như đang bị ai đó kéo căng rồi đập nát vậy, từng khối xương giống như đang bị kiến bò vào bên trong tủy.
Đầu óc của hắn còn tệ hơn, giống như như đang bị ai đó khuấy đều vậy.
“Chạy!”
Cảm thấy không ổn, Henry liền dùng hết sức bình sinh để đẩy người vợ của mình ra xa.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã có tâm lý chấp nhận rủi ro rồi.
Chỉ là hiện tại, hắn không muốn Elizabeth liên lụy vào mà thôi.
Tất cả mọi tội lỗi, hắn đều có thể tình nguyện gánh chịu thay cho Eli.
“Xem ra, anh lại không thể cùng em tiếp tục được nữa rồi.
Cố gắng sống tiếp cho phần của anh nhé! Eli…” Những lời nhắn nhủ tiếp theo của hắn cũng không thể lọt đến tai của Elizabeth được nữa.
Ý thức của Henry, đã bắt đầu tiêu tán.
Trong thoáng chốc, Henry bắt đầu nhớ lại những ký ức tươi đẹp lẫn đau buồn của ngày xưa cũ, những