- Bà chủ ơi! Cho bốn tô phở bò!
- Có ngay! Có ngay!
Nhìn thấy bốn vị thực khách đã kiếm được chỗ ngồi, bà chủ tiệm phở liền đáp lại và bắt tay vào việc chuẩn bị món ăn.
“Vậy đây là tiệm phở sao?” Eli vừa ngắm nhìn xung quanh vừa suy nghĩ.
Đây là một cửa hàng nhỏ, khách ra vào cũng không mấy là tấp nập.
Không gian trang trí xung quanh cũng quá mức là đơn sơ và mộc mạc.
Ngoại trừ mấy cái bàn inox, máy cái ghế đầu làm từ nhựa, thùng trà đá, xe đẩy phở và biển hiệu ra, cũng chẳng có thêm gì khác.
Ngắm nghía không gian xung quanh xong, Eli lại đặt sự chú ý vào trên bàn ăn làm từ inox.
Trên bàn có đầy đủ mọi thứ cần thiết, ống tăm, hộp đựng đũa và thìa, hộp giấy, dĩa chanh, chén đựng chua ngọt, chén ớt sa tế, dĩa ớt tỏi, tương ớt, xì dầu… gì cũng có.
Dưới bàn còn có một thùng rác bằng như để khác thoải mái tiện tay mà ném đi rác.
Đừng hỏi vì sao là người ngoại quốc mà Eli lại biết hết những thứ này.
Đa phần thời gian lướt internet của cô không phải là để chơi.
Vì có một phần ký ức của Elizabeth, cho nên cô vẫn rất có ham muốn làm nội trợ và tâm hồn ăn uống.
Cho nên cô thường lên mạng để tìm xem những món mà cô nên nấu hoặc muốn được thử.
Phở - món ăn đặc trưng của thành phố Y và nhiều thành phố truyền thống khác cũng nằm trong danh sách những món mà cô mong muốn được thưởng thức.
Tiếc là chỉ dừng lại ngang mức thưởng thức mà thôi, phở cần quá nhiều nguyên liệu để có được nước dùng ngon nhất.
Cho nên cô cũng không bao giờ dám nấu qua.
Hôm nay có cơ hội được ăn phở, trong lòng cô rất là háo hức.
5 phút sau, bốn tô phở và một tô rau sống cuối cùng cũng đã được đặt lên trên bàn.
- Chúc quý khách ăn ngon miệng.
Đặt xuống hết đồ xong, bà chủ liền xoay người rời đi.
- Mời mọi người cùng thưởng thức.
Nói xong, Yoni cũng không khách khí nữa, cô bắt đầu dùng đôi đũa mà đưa từng sợi phở vào miệng.
“Mùi thật là thơm.” Mùi của phở kết hợp với hành khiến chiếc bụng đói của Eli bắt đầu có chút không chịu được nữa.
Mặc dù bình thường không cần ăn vẫn có thể sống được thông qua việc hấp thu linh khí, nhưng mà cô vẫn thích cảm giác hưởng thụ hương vị món ăn hơn.
Trang trí của tô phở cũng khác là đẹp mắt.
Bên cạnh những sợi phở trắng tinh, là những lát chả, thịt bò nằm một cách ngay ngắn mà hấp dẫn.
Ngoài ra, còn có một cây hành tây được gắn vào để tạo ra sắc màu tương phản trong vũng nước dùng tối màu kia.
Nhìn thôi là đã thấy mê rồi!
Vắt chút chanh, bỏ chút ớt sa tế, tương ớt, rau giá vào và trộn đều xong, cô bắt đầu nếm thử những cọng phở đầu tiên.
“Hút trượt!”
“Um! Sợi phở tuy dai dài khi hút nhưng khi nhai cũng rất vừa phải.” Hút xong sợi phở rồi nhai nhai, Eli thầm cảm nhận.
Sau đó, cô tiếp tục dùng đũa cắp lên một miếng thịt bò và nhai.
“Um, thật là đậm chất thịt.
Thịt không quá chính cũng không quá sống, lại thêm độ nóng hổi khi vừa mới được ngâm vào trong nước dùng cũng khiến vị càng thêm ngon chất thịt.”
“Nên thử tiếp gì đây ta?”
Nhìn vào tô phở, Eli tiếp tục băn khoăn suy nghĩ.
Thật sự là có quá nhiều thứ mà cô muốn trước!
“Chả cũng ngon, hương vị đồng đều.
Chả mặc dù không đem lại sự dai như thịt bò nhưng cũng khiến đầu lưỡi cảm thấy thỏa mãn khi nhai vào!”
“Tiếp theo là rau sống và hành tây!”
Vì đã ăn quá nhiều thịt.
Cho nên cô quyết định đổi vị.
“Ồ! Hành lá và rau ngò tươi sống và cay thê ca làm cho tô phở không chỉ còn một tô thức ăn một màu, sự tương phản trong hương vị mà nó tạo ra khiến tô phở không còn chỉ là một tô canh thịt đơn thuần như trước.
Tương tự, sự xốp giòn của giá cũng bổ sung cho sự đơn thuần kia của sợi phở.”
“Hay là thử một chút chua ngọt đi!”
Nhìn chén chua ngọt, Eli có chút tò mò.
Dù sao cả rau củ tươi sống và thịt chín đều đã có rồi, tại sao một thứ như rau củ ngâm lại có ở đây?
Sau đó, cô bắt đầu nếm thử chất nước được tiết ra từ chua ngọt.
“Ngọt, dịu, thanh.” Đầu lưỡi truyền cho cô những tín hiệu như vậy.
“Vậy kết hợp với sợ phở thử xem lại thử xem.”
“Ngon quá!”
Những sợi phở được thấm nhuần vị trầm bùi của nước dùng kết hợp với vị ngọt thanh của chua ngọt cho ra một kết quả khiến cô phải hài lòng.
Đây chính là sự cân bằng trong vị đạo sao?
Nhìn tô phở, Eli cảm nhận từ đấy lòng.
Sau đó, cô tiếp tục ăn hết phần xác, chỉ chừa lại phần nước.
Vì do ớt quá cay, nên cô dùng khăn giấy cũng hơi nhiều.
- Này! Chị nên thử hết phần nước dùng đi! Tinh túy của mỗi tô phở chính là nước dùng đó!
Yoni thấy Eli để lại phần nước liền bất bình mà nói.
- Thật sao?
Nhìn phần nước dùng tối màu nhưng đẹp đẽ, Eli liền ngạc nhiên.
“Có lẽ mình nên nghe theo mới được!”
Eli quyết tâm.
Mình là thực khác đến từ bên ngoài, làm sao có thể sành ăn hơn dân bản địa được chứ?
Ưm!
Dùng thìa đưa miếng nước dùng vào miệng rồi nếm, Eli cảm giác giống như bản thân đã thức tỉnh được thứ gì đó.
Nước dùng đậm đà vị hương đất, mỗi lần nếm thử, cô có cảm giác như bản thân đang quay về những ký ức mà từ khi bản thân sinh ra và lớn lên vậy.
Chua có, cay có, mặn có, ngọt có, đắng có, nồng có.
Hương vị đến từ khắp nơi giữa đất trời, giống như đang hòa quyện lại trong thứ nước dùng này vậy.
- Ngon quá!
Eli không thể nhịn được mà thốt lên.
Sau đó, cô liền chậm rãi húp hết đi phần nước dùng còn lại trong tô phở.
“Vẫn còn quá ít!”
Một tô phở không có khả năng có thể thỏa mãn được