Quay lại với khu rừng hoang vui nơi nhóm Eli và Sky vẫn đang chu du.
- Nơi này thật sự là quá lạ.
Eli nhìn không gian yên tĩnh đến lạ thường xung quanh than thở.
- Ừm…
Sky gật đầu.
Xung quanh đây, ngoại trừ thực vật, thì chẳng có bóng hình một loài động vật nào cả.
Giống y như vụ Glynne vậy!
Trong một rừng rậm hoang vu như thế này, phải có ít nhất tiếng dế kêu hay tiếng chim hót chứ?
Tại sao lại không có cơ chứ?
- …
Đang chuẩn bị bước thêm vài bước, bỗng nhiên kỵ sĩ lại đưa tay ngăn Eli lại.
- Có người lạ!
Kỵ sĩ dùng Gió để truyền âm cho Eli.
- Phanh Phập Phập!
Không biết từ nơi nào, có ba mũi lên liên tục phóng xuống.
Một mũi cắm trên mặt đất, hai mũi cắm trên trên thân cây xù xì.
- Ai?
Nhìn thấy bản thân cùng đồng đội xém nữa bị tấn công, Thiên Không kỵ sĩ liền quát.
- …
Từ trước mắt hắn, sau một thân cây cổ thụ, có một bóng người xuất hiện.
Đó là một người đàn ông mặc áo da thú, người chằng chịt vết sẹo, trên tay còn cầm một cái nỏ.
- Xin lỗi, tôi lỡ nhầm mấy người là thú vật.
Người đàn ông gãi đầu rồi nói.
- …
Nhìn thấy đàn ông tỏ ra thật thà xin lỗi.
Eli cùng kỵ sĩ trong lòng lại nâng cao cảnh giác hơn một điểm.
Nói dối! Xung quanh đây tiếng chim hót dế kêu cũng không có, lấy đâu ra động vật mà săn?
Người đàn ông này có gì đó rất khả nghi!
Tất nhiên, cả hai cũng không có vạch trần.
Một phần là vì họ cũng cần điều gì đó từ đối phương.
Vì kỵ sĩ cũng không thích nói chuyện, nên Eli cũng liền nói:
- Xin lỗi, chúng tôi là người lạc đường.
Tôi là một vị tiểu thư quý tộc.
– Eli cúi người rồi kính chào.
Sau đó ngửa tay về phía kỵ sĩ.
– Còn đây là kỵ sĩ tùy tùng của tôi.
- À vậy à? – Người đang ông cười lên một cách hào sảng.
Hắn cũng bắt chước Eli mà cúi người xuống rồi nói: - Ta là một vị thợ săn, đang tìm kiếm tung tích của một người đi lạc.
Nói xong, ông ta cũng lấy ra một bức tranh rồi hỏi:
- Mấy người có bao giờ nhìn thấy một người thiếu nữ da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ lim, nhan sắc chim sa cá lặn như trong tranh này không.
Ngay lập tức, cả Eli và Sky cùng nhau nhìn vào người thiếu nữ ở trong tranh.
“Đây chẳng phải là Snow sao?”
Mặc dù trong lòng biết rõ đây là ai, nhưng mà Eli ngoài mặt vẫn giả ngơ như không biết:
- Người này là ai vậy? Ông tìm cô ấy có việc gì à?
Mục đích tìm đối phương là gì cô còn không rõ, tại sao lại phải giúp đỡ chứ?
- À thì…
Người thợ săn lại gãi đầu rồi nói:
- Cô ấy là một tiểu thư nhà giàu đi lạc, mẹ của cô ấy nhờ tôi tìm cô ấy hộ.
- Vậy à…
Eli nghe vậy liền lắc đầu:
- Chúng tôi chưa hề gặp qua người này.
Nếu có gặp thì chúng tôi sẽ báo cho.
À mà ông có thể cho chúng tôi biết ông ở đâu được không? Vì nếu chúng tôi lỡ khi tìm ra được thiếu nữ này thì làm sao để liên lạc được với ông đây?
Bằng diễn kỹ của mình, Eli tự tin trăm phần trăm rằng cô có thể qua mặt được đối phương.
- À thì…
Người thợ săn vẫn tiếp tục vò đầu.
Sau đó hắn chỉ về một hướng nào đó rồi nói:
- Mấy người cứ tiếp tục đi về hướng Đông, sẽ có một tòa lâu đài ngay tại nơi đó.
Nói với lính canh là hai người được lão thợ săn Dunte giới thiệu, thì bọn họ sẽ dẫn hai người đến gặp người cần gặp.
Nhớ kỹ, tên gọi của thiếu nữ này là Bạch Tuyết nhé!
- Vâng! X2
- Nếu không có gì nữa thì tôi đi đây, tạm biệt.
Nói xong, người thợ săn liền rời đi.
Dù sao, hắn cần phải tiếp tục công việc của mình.
Nếu không thì…
- Tạm biệt.
x2
Nhìn thấy người thợ săn rời đi, Eli cùng Sky cũng cúi người chào.
- Vậy giờ chúng ta cùng đi về hướng Đông thôi.
Eli nói.
Dựa theo những lời mà người thợ săn kia nói, ở phía đông chắc chắn là có người, còn những nơi còn lại thì bọn cô không biết.
Vì thế, bây giờ chỉ có thể lựa chọn đi về phía đông mà thôi.
Cả hai cũng đi được nửa ngày đường rồi, bọn họ mặc dù không thiếu thức ăn, túi ngủ… Nhưng mà để thu thập thông tin một cách trực quan nhất.
Thì chỉ có thể hỏi người dân bản địa mà thôi.
Dù sao, bọn họ vẫn không hiểu vì sao bản thân lại đi vào trong thế giới này.
Kẻ thù vẫn còn chưa lộ diện, thu thập thông tin là cách tốt nhất để có thể hòa nhập vào nơi này.
- Đi thôi.
Nhận thấy người thợ săn đã đi xa, Sky liền lặng lẽ nói.
- --
Quay lại với cuộc chu du dưới lòng đất của nhóm Lando.
- Đội trưởng! Chúng ta có thể nghỉ ngơi được chưa?
Nhìn kỵ sĩ vẫn tiếp tục bước về phía trước, Rosen liền chán nản mà nói:
- Chúng ta đã đi được 6 tiếng liên tục rồi, bọn em cũng cần phải ăn uống nghỉ ngơi chứ? Bọn em chỉ là người thường, đâu phải là linh năng giả đâu mà sức trâu như anh được.
Mặc dù hắn năm nay hai mươi hai tuổi, lớn hơn Lando hai tuổi, nhưng mà hắn vẫn thường xưng hô Lando là anh.
Đơn giản là vì Lando luôn khiến người khác phải nể phục mình.
- Vậy cũng được…
Nghe vậy Lando liền ngồi xuống và giải biến thân.
Hắn cũng cần phải ăn uống vệ sinh cá nhân chút.
Dù sao hắn vẫn là con người.
- Đội trưởng, quái vật ngày hôm nay sao lại yếu hơn bình thường nhỉ?
Vừa múc lên muống súp đầu tiên, Rosen liền nói.
Mặc dù đây vừa mới chỉ là lần tham gia hoạt động cùng với đội trưởng lần thứ ba, nhưng mà hắn cũng biết.
Quái vật vốn không hề yếu như vậy.
Phải biết mỗi lần đánh nhau với quái vật thì Lando cũng mất đến năm phút, nhưng giờ chỉ còn có ba mươi giây để tiêu diệt chúng mà thôi.
Nếu